Mật Chiến

Chương 6: Nụ hôn ẩm ướt

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn T.Linh đã đề cử cho truyện nhé!

Phòng vệ sinh chật chội kín gió, Bạch Du buộc phải dán sát Cố Bắc Mộ, tùy ý bị sắp xếp.

Cố Bắc Mộ vỗ nhẹ dưới tay của cô, nói giống như mệnh lệnh: "Nâng tay lên."

Không gian quá chật, hai tay Bạch Du mảnh khảnh, chỉ có thể giơ lên từ phía sau, giống như tước vũ khí đầu hàng.

Thân thể nửa lộ, Bạch Du run nhè nhẹ, Cố Bắc Mộ ôm cô từ sau lưng: "Lạnh không?"

Phía sau lưng Bạch Du là bộ ngực ấm áp, bên tai truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Cố Bắc Mộ, rung động lắc lư màng nhĩ của cô.

Cố Bắc Mộ hơi cúi người, khép quần áo bị tản ra hai bên lại, dùng lực nhẹ kéo khóa lên.

Ngón tay vô tình hay cố ý, chạm vào da thịt tinh tế tỉ mỉ của Bạch Du, mang theo một tia tê dại giống như điện giật.

Bạch Du run lên vì kích động. Cố Bắc Mộ cho rằng cô lạnh, thân thể nóng rực càng ép sát vào cô hơn, ôn nhu nói nhỏ: "Sao lại bị lạnh thành như vậy."

Hơi thở nóng ướt của Cố Bắc Mộ phả vào cần cổ cô, cánh tay giống như vô tình xẹt qua bầu ngực căng tròn của thiếu nữ, lửa nóng mập mờ phủ kín toàn thân cô.

Hai gò má Bạch Du tựa hồ chà qua một đồ vật mềm mại, mang theo ấm áp ngọt ngào.

Hô hấp của cô chìm xuống, trái tim không thể ức chế mà kịch liệt nhảy lên, không dám quay đầu nhìn Cố Bắc Mộ.

Đồ vật mềm mại đυ.ng vào hai gò má là cái gì, không dám nghĩ không dám đoán.

Xoẹt một tiếng, da thịt cọ xát với vải, khóa được kéo lên tận cổ.

"Xong rồi."Thanh âm Cố Bắc Mộ trầm ổn, kéo cô ra khỏi suy nghĩ mông lung.

Bạch Du cúi đầu nhìn quần áo đã mặc xong, lại nhìn Cố Bắc Mộ đi ra khỏi phòng, giống như vẫn còn mê muội không nhúc nhích nhìn bóng lưng ấy.

Cố Bắc Mộ cũng không quay đầu lại rời khỏi buồng vệ sinh.

Bạch Du không dám theo sau, thiếu nữ mắt nhìn vào gương, gương mặt trắng nõn đỏ ửng khả nghi.

Mở vòi nước ra, vỗ vỗ nước lạnh vào hai gò má, giảm bớt khô nóng trong cơ thể.

Bạch Du tự trách, đối phương là nữ, cho dù có hành động thân mật, cũng là chuyện bình thường, cô không nên nghĩ ngợi lung tung.

Trước lúc kịp nhận ra, cô đã rơi vào một dòng nước xoáy ngọt ngào và rối ren.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Bạch Du tìm một vòng, lại không thấy thân ảnh Cố Bắc Mộ, xe thể thao màu đỏ vẫn còn ở bãi đỗ xe.

Gọi điện thoại cũng không tiếp, cuối cùng đã chạy đi đâu?

Một chiếc xe con màu đen chạy qua trước mắt, chỗ ngồi lái xe là một người đàn ông đầu trọc mập mạp, mà bên cạnh hắn, tựa hồ là thân ảnh quyến rũ màu đỏ.

Xe chạy rất nhanh, chợt vụt qua, Bạch Du chỉ vẻn vẹn thấy rõ mái tóc đen rậm xinh đẹp.

Là Cố Bắc Mộ? Sao lại ở trên xe người khác?

Vài giây đồng hồ về sau, Bạch Du nhận được tin nhắn của Cố Bắc Mộ.

"Tạm thời có việc, tự mình về nhà, nghe lời."

Bạch Du xiết chặt điện thoại, tức giận không có chỗ phát tiết, được lắm Cố Bắc Mộ, chạy theo một ông già, nhanh chóng bỏ rơi cô.

Nhớ tới mẹ gọi Cố Bắc Mộ là gái hồng lâu, nói rằng loại nữ nhân này rất giỏi quyến rũ đàn ông.

Lúc ấy cô còn không tin, muốn g trở thành bạn thân với Cố Bắc Mộ, xem ra đối phương thật sự chỉ là gái hồng lâu.

Hơn mười ngày sau, Bạch Du không liên hệ Cố Bắc Mộ, mỗi ngày không luyện nhảy ballet trong phòng, thì sẽ cùng mấy chị em đi dạo phố uống trà.

Tới gần chiều tối, Bạch Du cùng bạn bè, ngồi ở nhà gỗ nhỏ lộ thiên uống cà phê.

Một người bạn tên là Trần Lôi Na, thần thần bí bí nói với Bạch Du: "Mấy cô biết không, thời gian trước có một bộ trưởng mất tích, vợ hắn vội vã nhờ lãnh đạo tìm người."

Bạch Du không mấy hào hứng, thuận miệng đáp lại: "Là ai?"

Trần Lôi Na cho cô xem màn hình điện thoại di động, là một bức ảnh chân dung: "Ừ, chính là hắn?"

Trong tấm ảnh, là một người đàn ông đầu trọc mập mạp, Bạch Du càng nhìn càng cảm thấy nhìn quen mắt, đột nhiên nhớ tới, đây không phải là gã đàn ông mập ngồi cùng xe rời đi cùng Cố Bắc Mộ sao?

Trái tim Bạch Du thắt lại: "Hắn mất tích lúc nào?"

Trần Lôi Na bấm tay tính toán: "Năm ngày trước."

Bạch Du nhẹ nhàng thở ra, xem ra là trùng hợp.

Nếu gã đàn ông mập này mất tích hơn mười ngày, cô lo lắng Cố Bắc Mộ cũng gặp bất trắc.

Một người bạn khác nói: "Mới mất tích năm ngày, không có cách nào lập án."

Trần Lôi Na ra vẻ thần bí lắc đầu: "Không, nếu như là người khác mất tích, cảnh sát cũng sẽ không quản, nhưng là chuyện người này cũng không ít..."

Bạch Du biết rõ Trần Lôi Na là văn thư ở cơ quan tình quốc gia, cô ấy chắc chắn sẽ không tiết lộ thêm điều gì.

Đêm đã khuya, sau Bạch Du tạm biệt mấy người bạn, chuẩn bị ngồi xe cá nhân về nhà, lái xe đang chờ ở bãi đỗ xe.

Đi trên con đường nhỏ dẫn đến bãi đậu xe, gió xung quanh ảm đạm lạnh lẽo, Bạch Du co rụt cổ vì lạnh, liền nhìn thấy cách đó không xa có hai tên côn đồ đang đứng.

Trị an ở miền Nam mặc dù rất tốt, nhưng gần hai năm khủng hoảng kinh tế, tỉ lệ thất nghiệp từng bước tăng trưởng, loại lưu manh ngồi ăn rồi chờ chết cũng nhiều hơn.

Bạch Du cũng không sợ bọn họ, nơi này cách bãi đỗ xe không xa, hô một tiếng có thể khiến cho lái xe chú ý.

Một tên tóc vàng đang hút thuốc, nhìn về phía Bạch Du cợt nhả: "Thật là một mỹ nhân."

Bạch Du không liếc hắn một cái, bước nhanh đi về phía trước.

Tên tóc vàng giang hai tay, ngăn trở đường đi của cô: "Chớ đi, lưu lại phương thức liên lạc đã."

Một tên tóc húi cua cười nhạo: "Có số điện thoại thì người ta cũng mặc kệ. Sao mày không chơi với cô ấy một đêm, thiếu mày thì sống không nổi."

Bạch Du nổi lên chán ghét, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lái xe, muốn hắn mau lại đây đón mình.

“Cậu thực sự gọi cảnh sát?” Tên tóc vàng vươn tay giật lấy điện thoại, tay của Bạch Du vô tình chạm vào số điện thoại của Cố Bắc Mộ bấm số.

"Này, cô đang ở đâu?" Ở đầu bên kia, vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính của Cố Bắc Mộ.

Nghe được thanh âm của Cố Bắc Mộ, trái tim Bạch Du như đông cứng lại: "Tôi ở bãi đỗ xe phố Hồng Quang."

"Được, tôi lập tức tới ngay." Điện thoại không bị ngắt, tựa hồ đang muốn thời thời khắc khắc xác định cô an toàn.

Xung quanh có an ninh tuần tra để dẹp loạn, hai tên côn đồ không dám làm gì Bạch Du, chúng trêu chọc cô một lúc rồi nhanh chóng bỏ đi.

Lái xe nhanh chóng đi qua, hỏi Bạch Du có muốn lên xe trở về hay không, Bạch Du lắc đầu: "Tôi đang đợi người, anh đi về trước đi."

Lái xe nhắc nhở cô chú ý an toàn, sau đó điều khiển xe rời đi.

Bạch Du vốn định trực tiếp rời đi, từ nay về sau không hề có liên quan cùng Cố Bắc Mộ, nhưng chân lại như bị ghim tại chỗ, không thể rời khỏi một bước.

Ba phút sau khi cuộc gọi được kết nối, một bóng đen mảnh khảnh lao đến trước mặt cô, dũng mãnh như một con ngựa hung dữ..

Bạch Du ngẫng đầu, thấy rõ đối phương là ai, không nhịn được cười: "Tốc độ thật nhanh."

Mái tóc dài của Cố Bắc Mộ buộc thành đuôi ngựa, mặc trang phục màu đen bó sát người, cái trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, hô hấp dồn dập ngưng mắt nhìn cô: " Tôi tình cờ chạy bộ ban đêm ở công viên cách đây vài dãy nhà. Bọn lưu manh đã đi rồi sao?"

Bạch Du gật đầu: "Bọn hắn không dám làm gì."

Đuôi mắt Cố Bắc Mộ mang theo ý cười: "Hóa ra là mấy tên nhãi nhép kém cỏi."

Bạch Du trừng Cố Bắc Mộ: "Cô cho là bọn họ sẽ làm gì với tôi?"

"Tôi cho là bọn họ sẽ..." Cố Bắc Mộ bỗng nhiên đặt Bạch Du ở trên mặt tường, một tay ấn chặt bả vai, một tay nâng cằm cô lên, ngữ khí nửa dụ dỗ nửa thương lượng, "Nếu không, để tôi làm mẫu."

Bạch Du ngước mặt lên, bị ép đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của Cố Bắc Mộ, cả người cứng đờ không cách nào nhúc nhích.

Tùy ý mặt của đối phương, càng ngày càng gần sát với mình, cái mũi cao thẳng chống lên chóp mũi của cô, môi kề sát môi, lại không đυ.ng vào, hô hấp nóng ướt cọ xát khóe môi cô.

Ngưa ngứa...

--