Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ, Bị Vai Chính Công Thụ Uy Hiếp

Chương 5: Tàu điện ngầm (ᗪâʍ Ŧɦủy̠ chảy ròng ròng, bị bắt gọi ông xã.)

Dưới cảm xúc vừa thẹn vừa sợ, tiếng ngón tay chơi đùa âʍ ɦộ như vang bên bên tai anh. Môi âʍ ɦộ cùng hộŧ ɭε mẫn cảm chưa từng được chạm vào truyền đến kɧoáı ©ảʍ lạ kỳ, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, từng đợt tê dại truyền từ nơi đang được chạm vào trong đại não anh khiến anh như muốn nổ tung. Giữa hai chân ướt dính một mảng, da^ʍ huyệt nhỏ bé bị trêu đùa mà truyền đến cảm giác ngứa như có như không.

Dù có cố nhẫn nhịn như thế nào, gương mặt anh vẫn hồng lên. Ts sống qua hai đời, nhưng chưa bao giờ anh bị lăng nhục như vậy, thế nhưng anh không thể làm gì được, chỉ có thể cầu xin tên đầu sỏ phía sau.

[Dừng lại đi.]

Ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp khẽ sờ vào đùi trong mịn màng, như muốn bôi dâʍ ɖị©ɧ của anh đầy đùi.

[Bé lẳиɠ ɭơ, ông xã làm em sướиɠ đến phát điên như vậy, em không cảm ơn thì thôi, lại còn muốn chơi trò dục cự hoàn nghênh(*) sao?]

(*)Dục nghênh hoàn cự/Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ. Ý ở đây là nứиɠ lắm rồi nhưng vẫn giả bộ không thích.

Bàn tay chui sâu hơn vào huyệt đạo, xoa nắn mép huyệt cùng vách thịt non ở ngoài. Ngay cả âm đế mập mạp phía trước cũng không thoát được, bị xoa nắn mạnh hơn.

Hai chân Trần Dữ sắp nhũn ra, anh cố gắng nhắn. [Làm ơn, dừng lại đi!]

Nữ huyệt ngây thơ bị bàn tay hạ lưu kia đùa nghịch đến vô cùng mẫn cảm. Trần Dữ có thể cảm giác được từ sâu trong cơ thể anh, một luồng nước ấm lạ lẫm đang chảy ra ngoài không theo sự không chế của bản thân, nhanh chóng làm qυầи ɭóŧ và tay đối phương tưới ướt đẫm.

Dươиɠ ѵậŧ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ nữ huyệt làm cho cương lên, qυầи ɭóŧ cũng ướt một mảng. Nếu không phải hôm nay anh ăn mặc thoải mái, đồ rộng thùng thình thì đã bị người khác phát hiện ra mà hô to “Biếи ŧɦái” rồi.

Xung quanh đầy người, Trần Dữ muốn trốn đi cũng không có chỗ trốn. Cho dù anh có cố gawgs kẹp chân lại cũng không thể ngăn bàn tay kia, chỉ có thể cố gắng đè nén kɧoáı ©ảʍ da^ʍ huyệt bị người khác trêu đùa đang dâng lên, đầu óc anh nóng bừng đến trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Lại do sợ hãi, cả người anh hơi run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra quá nhiều, chẳng may chảy xuống sàn xe thì phải làm sao?

[Sướиɠ không?]

[Dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều như thế, bị ông xã chơi đến cao trào rồi chứ gì.]

[Còn không mau cảm ơn ông xã đi.]

Di động “tinh tinh” kêu không ngừng, làm cách nào cũng không tắt nó đi được. Trần Dữ vừa thẹn vừa hoảng, ánh mắt trách cứ của người khác nhìn anh giống như kim đâm vào cơ nhạy cảm của anh.

Ngay lúc ấy, bàn tay kia mạnh mẽ đè ép hộŧ ɭε, ngón giữa ngả ngớn mà chui vào khe thịt chặt kín, khi gã rút ngón tay ra mang một luồng dâʍ ɖị©ɧ nữa theo sau.

Trần Dữ cảm thấy mình uất ức cực kỳ, ngón tay anh run rẩy, rõ ràng chỉ đánh ra 4 chữ, nhưng ngón tay lại không theo sự chỉ huy của đầu óc mà đánh nhầm mấy lần.

[Cảm ơn ông xã.]

[Cảm ơn tôi cái gì?]

Vô cùng nan kham, gương mặt cũng đỏ bừng như phát sốt.

[Cảm ơn ông xã đã chơi da^ʍ huyệt em.]

Giữa những tiếng ồn ào của hành khách trên tàu, Trần Dữ dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ.

[ :D ]

[Không cẩn cảm ơn. Tôi yêu em.]

Bàn tay kia rốt cuộc cũng buông tha cho âʍ ɦộ đã ướt đẫm, chui vào qυầи ɭóŧ, còn khẽ lau dâʍ ɖị©ɧ lên bờ mông cong vểnh của anh, sau đó mới rút tay ra khỏi chiếc quần rộng.

“ Đã đến ga Xuyên Đàm, hành khách chú ý kiểm tra đồ đạc của mình, tàu sẽ dừng 3 phút rồi lại khởi hành.”

Đến ga tàu, đám đông mạnh mẽ tuôn ra, người vào người ra, ồn ào náo động. “Tinh” một tiếng, di động lại vang lên.

[Lần sau gặp lại.]

Trần Dữ lập tức xoay người, chỉ thấy những gương mặt bình thường đang làm việc của họ. Tàu bắt đầu chạy.

Lại “tinh” một tiếng.

[P/S: Lần sau xoa vυ' em.]

[ :P ]