Đời trước, Trần Dữ chỉ biết đến cộng đồng LGBTQ+ qua lời nói của em gái, đời này thấy được nhiều hơn một chút, nhưng chuyện này không liên quan đến anh, thế nên anh cũng chẳng có cảm giác gì. Thế nhưng ngay lúc này, anh bị một gã đàn ông uy hϊếp, vẫn không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm.
May là đối phương cũng không đưa ra yêu cầu đáng sợ nào, hoặc ít nhất, so với trong tưởng tượng của anh còn tốt chán.
Lúc này, Trần Dữ đang gặp gỡ một cô gái mấy lần. Theo lịch trình ngày mai Dụ Trĩ Thanh sẽ ở nhà, nên anh cũng có thể nghỉ ngơi, cô gái kia cũng ngỏ ý mời anh ra ngoài, Trần Dữ cảm thấy mình cũng nên nói rõ ràng với cô, nên đồng ý với cô rằng mai sẽ gặp.
Trần Dữ cũng khá thích cô gái kia, chỉ là, anh đang bị một tên biếи ŧɦái lẻn vào nhà theo dõi, anh thật sự sợ mình sẽ làm liên lụy đến cô.
Đứng trên tàu điện ngầm, trong khoang xe đầy người chen chúc, Trần Dữ bị dồn vào một góc. Chính vào lúc đó, một bàn tay nóng bỏng như từ internet duỗi ra đời thực.
Cảm giác bàn tay nóng bỏng bắt lấy eo mình, Trần Dữ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.
[Bắt được rồi :P]
Di động đang yên lặng bỗng “Tinh” một tiếng, báo có một tin nhắn mới.
Bàn tay chui vào trong quần, ngón tay giữa chui vào kẽ mông. Bốn ngón tay còn lại bóp chặt mông thịt rắn rỏi nhưng đàn hồi. Ngón tay ở kẽ mông khẽ vuốt ve hậu huyệt của anh.
[Cái mông lẳиɠ ɭơ, kẹp chặt như vậy, muốn kẹp chết ông xã sao?]
Lại “Tinh” một tiếng.
[Đừng phản kháng nha! Lâm tiểu thư thật vô cùng xinh đẹp, nếu cô nàng gặp phải điều bất hạnh nào đó, tôi cũng thấy tiếc giùm em đó.]
[Video]
Video chỉ dài 3 giây, Lâm tiểu thư đang ngồi đợi ở quán cà phê, trên đầu cô là một chiếc đèn chùm, khẽ đung đưa đung đưa.
Trong nháy mắt kia, đầu óc Trần Dữ trống rỗng, anh biết mình nên làm gì. Anh nên bắt lấy cánh tay biếи ŧɦái đằng sau, bẻ tay kẻ đó lại rồi dẫn kẻ đó đến công an. Những điều này vốn là những huấn luyện anh luyện tập hàng ngày, tạo thành phản xạ có điều kiện khắc sâu vào trong xương tủy.
Nhưng bây giờ, ngay cả quay đầu lại nhìn đối phương anh cũng không dám. Điều duy nhất có thể làm, là để điện thoại tựa lên vách toa tàu, không quan tâm đến cái tay đang xoa nắn mông mình. [Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không quả qua cho anh!]
Bàn tay bóp nắn, suồng sã xoa nắn cái mông căng tròn.
[Video]
Video dài 10 giây, vẫn là quán cà phê ấy, Lâm tiểu thư đang đứng bên cạnh một đống lộn xộn, đẩy mảnh vỡ nhỏ vẫn còn dính trên váy cô.
[Nếu em cắt đứt với cô ta, ông xã đâu cần vì một người ngoài mà làm em tức giận đâu.]
Bàn tay trên mông bỗng hung hăng bóp chặt cánh mông.
[Không được đi dụ dỗ người khác, nhớ chưa?]
Xung quanh đầy người chen chúc, Trần Dữ lại bị sỉ nhục một cách dâʍ ɭσạи ở đây. Điều này làm anh nan kham đến muốn bệnh, để màn hình điện thoại trên vách kính để người khác không phát hiện ra. Chỉ nghĩ đến việc có người phát hiện ra rồi bảo anh là tên biếи ŧɦái cũng đã thấy đáng sợ rồi.
Rõ ràng Lâm tiểu thư đã được an toàn, rõ ràng một thân cơ bắp có võ đầy đủ, nhưng lại không dám phản ứng gì.
Còn có gì không hiểu nữa chứ, rõ ràng đối phương có hậu thuẫn đằng sau, mà hậu thuẫn này, anh chọc không nổi, lần này Lâm tiểu thư thoát được, thế còn lần sau?
Ngón tay men theo kẽ mông, chui xuống vuốt ve huyệt động bí ẩn giữa hai cánh mông.
[Trả lời ông xã, nhớ kỹ chưa?]
[Nhớ kỹ.]
Một đốt ngón tay mạnh mẽ cắm vào huyệt đạo khô khốc nhỏ bé, thân dưới truyền đến cơn đau nhức do bị vật lạ xâm nhập, Trần Dữ nhíu mày, cố gắng nhịn xuống tiếng kêu của mình.
[Em đang nói chuyện với ai? Nhớ kỹ cái gì?]
Trần Dữ cảm thấy vô cùng ngại ngùng, đáp lại. [Ông xã, nhớ kỹ, không được đi dụ dỗ người khác.]
Đốt ngón tay rút ra khỏi hậu huyệt, bàn tay cũng chui ra khỏi qυầи ɭóŧ. Trần Dữ vừa thả lòng, ngón tay kia liền mò xuống nữ huyệt của anh, cách lớp vải qυầи ɭóŧ mà sờ lên hộŧ ɭε, bàn tay nóng bỏng, vuốt ve nữ huyệt của Trần Dữ.
[Thưởng cho em.]
Hạ thể bị một bàn tay nóng bỏng xoa nắn, tàu điện ngầm chạy cũng khẽ lắc lư. Trần Dữ bị người xung quanh khẽ đυ.ng vào người, bàn tay kia cũng theo lực chuyển động mà khẽ gãi lên hộŧ ɭε, xoa nắn nó. Một trận tê dại lạ lùng truyền đến, Trần Dữ căng thẳng kẹp chặt hai chân.
“Không sao.” Lông mày Trần Dữ nhíu chặt, nói với hành khác đang xin lỗi vì lỡ va vào anh kia. Nãy giờ anh khổ sở kìm nén đến cùng cực, lại sợ bị người khác phát hiện ra mà cố bày ra vẻ mặt bình thường.
Mr. X cách lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng manh, bốn ngón tay khép lại, kẹp lấy hộŧ ɭε mà trêu đùa, đôi lúc còn xoẹt qua cửa động da^ʍ.
[Em ướt rồi.]
[Ướt dầm dề luôn.]
[Không ngờ em lại mẫn cảm như vậy.]
[Đúng là thiên phú dị bẩm…]
Từ bỏ…