Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ, Bị Vai Chính Công Thụ Uy Hiếp

Chương 3: Tôi không có hứng thú nghe giọng chị Google

Trần Dữ sửng sốt.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình gặp phải biếи ŧɦái.

Anh là một người đàn ông cường tráng nam tính, tuy rằng cơ thể có chút khác biệt so với người bình thường, nhưng nếu nhìn từ ngoài vào, hoàn toàn không phải là một người dễ bắt nạt.

Nói chung, anh không phải là đối tượng bị biếи ŧɦái nhắm đến mới đúng!

[Cho cậu 5 giây, nếu không ảnh chụp này sẽ được gửi đến điện thoại thân chủ cậu.]

[Ông xã]

Gian nan gõ chữ rồi thu âm lại gửi cho người bên kia, nhưng không ngờ đối phương càng ác liệt hơn.

[Tôi không có hứng thú nghe giọng chị Google, gọi tôi là ông xã!]

Trên google có thể đem những gì mình viết chuyển sang voice chat. Thế nhưng ý của người bên kia rất rõ ràng, kẻ đó muốn Trần Dữ tự mình nói rồi gửi qua.

[Còn 3 giây.]

Giọng nói của Trần Dữ khá trầm ấm, do anh đang cảm thấy vô cùng thẹn thùng mà hoảng loạn nói nhanh, nên thanh âm có chút mơ hồ.

Nhưng người xa lạ cũng không để ý đến chuyện đó.

[Gọi lão công như sắp lêи đỉиɦ thế.]

[Đúng là đồ dâʍ đãиɠ.]

Phải mất vài giây, Trần Dữ mới có thể phản ứng lại, anh vẫn không thể liên hệ mình với từ kia. Tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng tốc độ gõ chữ của anh rất chậm, nên anh chỉ có thể vụng về mà đáp trả.

[Tôi không phải.]

[Nói dối.] Khả năng gõ chữ của người bên kia rõ ràng tốt hơn anh nhiều, hắn đáp.

[Núʍ ѵú bị người ta mυ'ŧ đến thâm lại, da^ʍ huyệt cũng thế, không biết đã bị bao nhiêu người đυ. qua. Bây giờ còn gọi một người xa lạ là ông xã, không phải dâʍ đãиɠ thì là gì? Thiếu cᏂị©Ꮒ à?]

Đấy là do da của Trần Dữ vốn đen sẵn, gọi ông xã là do đối phương ép buộc anh. Nhìn trình độ cãi đến đổi đen thành trắng của đối phương, Trần Dữ tức đến run rẩy, nhưng lại không biết đáp trả thế nào, cuối cùng, anh nhắn lại.

[Rốt cuộc anh muốn gì?]

Đầu óc của Trần Dữ không nghĩ gì đến cái gọi là xâm phạm tìиɧ ɖu͙©, cũng chưa bao giờ tìm hiểu về những điều này. Anh nhớ đến đồng nghiệp từng nói, có một loại web đen chuyên lan truyền những bức ảnh dâʍ đãиɠ này, hoặc những cô gái bị ép buộc phải chụp hình khỏa thân rồi bị ép bước vào con đường bán da^ʍ.

Có thể là cả hai. Với thân thể kỳ lạ này của anh, nhất định tên kia sẽ kiếm được bộn.

Nghĩ đến đây anh không khỏi sợ hãi. Nhưng không ngờ, ngoài dự đoán, đối phương chỉ nhắn lại một câu.

[Đi đâu, làm gì cũng phải báo cho ông xã biết, ngủ dậy cũng phải nhắn tin chào hỏi ông xã, biết chưa?]

Trần Dữ khẽ nhăn mi, người này muốn thông qua anh để nắm rõ lịch trình của Dụ Trĩ Thanh sao? Dù sao thì công việc của anh là luôn ở cạnh thân chủ của mình.

[Tôi không có hứng thú với tên nhóc kia.] Như thể đối phương biết anh đang nghĩ gì, [Muốn xuống tay với tên nhóc đó thì quá đơn giản, cậu đừng coi thường ông xã.]

Sau đó người kia gửi cho anh một tấm hình, là bảng quy hoạch dự án của công ty vệ sĩ.

Mà lịch trình tiếp theo của Dụ Trĩ Thanh được viết rõ ràng trên tấm bảng đó.

Trần Dữ biết trên đời này có rất nhiều hacker đánh cắp dữ liệu thông qua internet, bởi Dụ Trĩ Thanh cũng là một hacker. Nhưng mà, anh không ngờ, sẽ có một ngày anh gặp phải chuyện như thế.

[Tại sao lại muốn tôi làm vậy?]

[Báo lịch trình cho ông xã không phải là chuyện rất bình thường sao? Chứ lẳиɠ ɭơ như cậu, nếu không quản chặt chút, chỉ sợ đi khắp nơi câu dẫn đàn ông.ư

[Cậu có thể gọi tôi là Mr. X]

Nhìn màn hình, Trần Dữ tức giận đến mức muốn đánh người, anh khẽ đỡ trán. Mà tên kia dường như thấy vẻ mặt tức giận của anh qua màn hình, rất nhanh gửi đến một icon cười cười.

[ :D ]

[Đừng tức giận.]

Câu nói tiếp theo càng khiến anh giật mình.

[Tôi yêu em. Ngủ ngon.]

Cả đêm đó Trần Dữ mất ngủ, anh vắt tay lên trán tự hỏi, sao chuyện này lại xảy ra. Cuối cùng, anh nhớ đến câu nói của em gái.

“Trong một số bộ tiểu thuyết, gần như mỗi nhân vật được nhắc đến đều là đồng tính luyến ái.” Em gái cười nói, “Nam với nam ở cùng nhau, nữ với nữ ở cùng nhau, cái này gọi là ---- Thiên hạ đồng lòng!’’

Có lẽ, ở thế giới này đồng tính luyến ái vô cùng nhiều đi! Trần Dữ gian nan thuyết phục mình.