Vẻ mặt Ngô Thanh Trú nhìn anh như thể anh bị điên.
Trong cơn mưa phùn, giọng nói của Trần Dữ hơi nghẹn lại: “Cậu, tên của cậu rất hay.”
Trí nhớ của anh không tốt, nhưng những gì em gái nói anh một chữ cũng không quên.
Khoản tiền bồi thường chắc cũng đủ để em gái học đến đại học, Trần Dữ nghĩ, bây giờ em gái cũng đang học lớp 11 rồi, không biết thành tích có bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình không, liệu em gái sống một mình có bị hàng xóm bắt nạt không.
Nếu lúc ấy anh không vừa lúc đến ngay dưới trục cẩu thì tốt rồi.
Thật không xứng đáng làm anh trai mà.
Sau đó, Trần Dữ đỡ Ngô Thanh Trú đến một phòng khám chui gần đó, anh chỉ có thể cố gắng hết sức, giúp nhân vật mà em gái yêu thích sống sót.
Năm ấy, Ngô Thanh Trú 19 tuổi, trong cuộc ẩu đả tranh giành địa bàn với một bang phái khác mà mù một con mắt, sau mấy năm lăn lộn từ đám du côn tầng áp chót trong bang, dần dần tiến vào trung tâm, bắt đầu thu thập thuộc hạ riêng của chính mình.
Trong phòng khám, Trần Dữ mơ mơ màng màng bị Ngô Thanh Trú thuyết phục, trở thành đàn em của hắn.
“Dù sao anh cũng chẳng có chỗ nào để đi mà.”
Không có em gái, Trần Dữ như mất đi lẽ sống của mình, anh hoàn toàn không biết mình nên đi đâu, làm gì.
Sau khi học xong cách gọi boss, anh bắt đầu tiến vào những khóa huấn luyện khắc nghiệt. Anh thường xuyên bị Ngô Thanh Trú mắng, nhưng thân thủ quyền cước cũng tiến bộ lên. Sau 3 năm ngắn ngủi, anh đã lấy được chứng nhận tư cách vệ sĩ của công ty Vân Xuyên.
Thân chủ đầu tiên của anh là giám đốc của tập đoàn nhà họ Dụ. Trong căn biệt thự xa hoa ấy, lần đầu tiên anh gặp được Dụ Trĩ Thanh lúc ấy mới 12 tuổi.
Một đứa trẻ gầy yếu tái nhợt, vì mới được cứu ra khỏi tay bọn bắt cóc mà khi gặp người lạ, cậu run lên bần bật.
Trên người Dụ Trĩ Thanh, Trần Dữ như nhìn thấy em gái của mình.
Một sự tổn tại nhỏ yếu cần được bảo vệ, chăm sóc.
Loại tâm lý mềm yếu này không nên xuất hiện trên một người vệ sĩ. Nhưng Trần Dữ nhịn không được mà đối xử với cậu như với em gái mình, ngay cả những việc nên làm và không nên làm, anh đều làm hết. Cho đến khi gương mặt nhỏ kia bắt đầu nở ra một nụ cười, bắt đầu làm nũng với anh, giống như một mầm non vui vẻ khỏe mạnh đầy sức sống.
Thẳng đến khi lần đầu tiên anh thấy Dụ Trĩ Thanh gϊếŧ người, tiếng súng dứt khoát, trên gương mặt mỹ lệ kia nở một nụ cười hờ hững, anh mới nhận ra đây không phải là em gái mình.
Nhưng ngay sau đó, tay Dụ Trĩ Thanh run lên, cậu quăng khẩu súng xuống đất, chạy đến vùi mặt vào l*иg ngực Trần Dữ: “Anh ơi, đáng sợ quá.”
Trần Dữ chần chờ một chút, duỗi tay xoa mái tóc đen tuyền của thiếu niên.
Không phải em gái thì sao chứ…. Đây là Trĩ Thanh, cũng đâu có sao đâu.
Tuy rằng anh đã tiếp xúc với cả 2 nhân vật chính nhưng Trần Dữ biết mình chỉ là một nhân vật nhỏ, không có tiếng tăm gì, cũng chẳng quan trọng. Theo lời của em gái thì anh chỉ là một nhân vật quần chúng thôi.
Trần Dữ vẫn giữ thói quen sinh hoạt như lúc còn sống, tiếp nhận huấn luyện, bảo vệ Trĩ Thanh, kiếm được tiền lại mua quà tặng thiếu niên này.
Sinh hoạt vẫn vui vẻ thoải mái như vậy cho đến một ngày. Một tháng trước, một cơn ác mộng đáng sợ đã ập đến với anh, khi anh nhận được một đám ảnh chụp từ Mr.X.
Trong ảnh có một người đàn ông đang hôn mê nằm nghiêng trên giường, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào từng đường cơ bắp rắn rỏi và lớp da màu mật của anh.
Bức hình được chụp từ giữa hai chụp lên, bên trên là cơ bụng rắn chắc, trên nữa là cơ ngực no đủ đang thả lỏng nhìn như cặρ √υ' to, núʍ ѵú màu nâu nho nhỏ ngạo kiều mà đứng thẳng lên, giống như bị ai véo đến đứng thẳng dậy.
Nhưng chuyện này không phải là chuyện khiến người khác khϊếp sợ.
Cơ thể đàn ông thả lỏng, hai cái đùi rắn chắc hơi tác ra, dươиɠ ѵậŧ lớn bị người ta vắt sang một bên, lộ ra một bộ phận không thuộc về nam giới đang ẩn trốn.
Ở ngay giữa tinh hoàn và hậu huyệt có một khe nữ huyệt nhạt màu nhỏ xinh.
Nhìn qua nữ huyệt khá nhỏ nhắn, môi âʍ ɦộ cũng có màu mật, hai cánh môi e ấp nhắm chặt như đang ngủ say.
Bức ảnh tiếp theo, một cánh tay đeo bao tay da tiến đến gần âʍ ɦộ. Ngón tay thon dài đó vạch môi huyệt ra, bên trong lộ ra một âm đế nhỏ nhỏ, cùng một lỗ huyệt đỏ bừng sâu hut hún.
Độ phân giải của camera kia rất cao, thậm chí Trần Dữ có thể nhìn ra vách thịt huyệt non mịn màu hồng nhạt của mình.
[Đi ngủ cũng không quên quyến rũ đàn ông, đúng là kỹ nữ trời sinh.] Người xa lạ kia nhắn cho anh một tin nhắn. [Thật muốn để cho thân chủ của cậu nhìn thấy thân thể dâʍ đãиɠ này của cậu.]
Như sét đánh giữa ban ngày, Trần Dữ không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt của Dụ Trĩ Thanh khi nhìn thấy đám ảnh này. Anh nhất thời hoảng loạn. [Đừng làm vậy, anh là ai? Anh muốn tiền chuộc, tôi có thể cho anh. Tiền tiết kiệm của tôi không nhiều lắm, nhưng cũng có 6 vạn tệ.]
[Tôi mất nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ chỉ đáng chút tiền ấy sao?]
Trần Dữ bình tĩnh lại, bắt đầu tức giận. [Vậy anh muốn gì?]
[À.] Một lát sau, người xa lạ kia mới nhắn lại. [Gửi voice chat gọi ông xã nào.]