[Mặc đồ xong chưa?]
Trần Dữ móc điện thoại từ túi ra, hai phút trước, Mr.X đã gửi cho anh một tin nhắn.
Đối diện anh là một thiếu niên xinh đẹp, tay cậu đang nhẹ nhàng múc từng thìa súp bí đỏ. Dưới ánh đèn sáng ngời, mái tóc đen cùng hàng mi cậu như được phủ một lớp phấn vàng kim.
Dụ Trĩ Thanh nói: “Có người tìm anh sao?”
Người đàn ông ngồi đối diện thiếu niên lúc này có một gương mặt nghiêm túc, làn da anh rám nắng màu mật do huấn luyện nhiều năm. Lúc này anh khẽ nhíu mày: “Cậu chủ, tôi có chút không thoải mái, tôi có thể… ra ngoài một chút được không?”
Bình thường thì vệ sĩ không thể ngồi xuống ăn cùng thân chủ của mình được, thế nhưng do Dụ Trĩ Thanh quyết liệt yêu cầu anh ngồi xuống ăn cùng cậu, nên Trần Dữ cũng dần dần có một thói quen này.
Bên ngoài anh mặc một bộ vest đen nghiêm túc, nhưng không một ai biết, dưới lớp quần áo nghiêm trang chỉnh tề này lại là một bộ đồ lót ren tình thú. Áo ngực tam giác nhỏ xíu, miễn cưỡng lắm mới che được núʍ ѵú cùng với chút cơ ngực của anh. Bị điều giáo suốt một tháng, núʍ ѵú càng ngày càng ngứa và trướng, cảm giác như muốn tiết sữa, chỉ cần có một thứ gì đó thô ráp cọ qua cũng có thể rỉ sữa làm ướt áσ ɭóŧ.
Bên dưới là qυầи ɭóŧ ren lọt khe, dưới sự cọ sát của dây quần, hai huyệt động của anh đã tiết dâʍ ɖị©ɧ làm qυầи ɭóŧ ướt sũng.
Dụ Trĩ Thanh cười cười, buông thìa xuống, lấy khăn lau tay nói: “Đi thôi, trong trường cũng khá an toàn.”
Vẻ mặt Trần Dữ cố nhịn lại, đưa tay xuống dưới bàn nhắn vội tin nhắn: [Mặc xong rồi!]
Sau đó, có nén lại cảm giác thẹn thùng mà nhắn thêm câu: [Ông xã.]
Sau đó anh nhanh chóng đi theo Dụ Trĩ Thanh, lúc này anh bỗng hồi tưởng đến nguyên do đẩy anh lưu lạc chốn này.
Đầu óc Trần Dữ cũng hơi ngốc, nhưng may là thân thể anh cường tráng, đời trước vì nuôi thêm em gái mà đi làm công nhân bốc vác ở bến cảng. Hàng ngày chỉ biết làm, làm, làm khiến anh cũng trở lên ít nói hơn. Có lẽ chuyện vui nhất của anh là khi anh về đến nhà, ngồi trên bàn ăn nghe em gái hớn hở kể mấy chuyện trên lớp hoặc mấy trend hài hước trên mạng.
Thực ra anh và em gái cũng không thân nhau lắm, nhưng em gái anh rất thông minh. Nguyện vọng duy nhất của Trần Dữ là có thể nhìn thấy em gái mình đỗ vào một trường đại học tốt, sau đó tìm được một công việc tốt, không cần phải khổ sở sống trong căn phòng xập xệ có hơn 30m2 này như anh.
Tiếc là, tâm nguyện ấy lại không thể trở thành sự thật. Cần trục của cần cẩu bị lỏng ốc ở đâu đó, khiến tay cần bị rơi ra, thùng hàng đã được cẩu lên cao cứ thế rơi thẳng xuống dưới, đè người khuân vác cần mẫn bên dưới đến tan xương nát thịt.
Trần Dữ không ngờ mình còn có thể mở mắt ra.
Anh tỉnh lại trong một con hẻm nhỏ, trời đã về khuya, mưa phùn rả rích, mà ở đầu con hẻm cách đó không xa, có một bóng người cao gầy nghiêng ngả dựa vào đó. Đó là một thanh niên có một mái tóc bạch kim dài, máu từ má trái hắn đang chảy nhưng hắn chả quan tâm. Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, một tay giữ lấy điếu thuốc, một tay bật bật lửa. Tia lửa bắn ra, nhưng lại bị không khí ẩm ướt và mưa bay dập tắt.
Bật lại ba lần, cuối cùng bật lửa cũng đánh lên được một ngọn lửa nhỏ.
Gió đêm thổi qua, ánh đèn đường lập lòe, sáng sáng tối tối, chiếu lên sườn mặt của người thanh niên khiến hắn như đeo một chiếc mặt lạ bằng ánh sáng bạc.
Trần Dữ từ mặt đất bò dậy, chậm rãi đi qua những vũng máu lung tung cùng những thi thể đầy đất, từ từ đến trước mặt người thanh niên. Con mắt trái của hắn nhắm chặt, trên trán có một vết thương khiến vệt máu chảy dài trên má trái. Mặc dù máu vẫn đang chậm rãi chảy ra, nhưng lại khiến cho gương mặt này càng thêm diễm lệ.
Trần Dữ nói: “Đây là đâu?”
Người thanh niên khẽ nâng mắt phải, lạnh lùng nhìn anh.
Trần Dữ lại hỏi: “Cậu tên là gì?”
Người thanh niên không trả lời, Trần Dữ lại hỏi thêm một câu. Người thanh niên nhíu mày, rõ ràng là thấy anh rất phiền, khó chịu nói: “Ngô Thanh Trú. Cút xa ra.”
Nghe xong câu trả lời khiến anh như chết trân tại chỗ.
≪Máu và thánh lễ đen≫
Đó là quyển sách mà mới ngày hôm qua, anh nhìn thấy ở trong phòng em gái mà.
≪Nhân vật: Ngô Thanh Trú x Dụ Trĩ Thanh
Thể loại: Xã hội đen, vừa yêu vừa hận, ngược luyến tình thâm.
Một tác phẩm của tác giả chuyên viết đam mỹ Trần Thanh Hòa, đang được bán trên toàn quốc ≫
Trên bìa viết rõ ràng như vậy…
“Đấy là câu chuyện về hai người đàn ông yêu nhau ấy mà, bây giờ loại truyện này phổ biến lắm anh ơi. Cũng như mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình kia thôi. Em đã 16 tuổi rồi, cũng đâu phải trẻ con nữa đâu.” Trên bàn ăn, em gái anh nói. “Quyển truyện đó em thuê từ tiệm sách giá 5 đồng một ngày, uống ít sữa đậu nành buổi sáng mấy hôm là được. Với cả, dù em có đọc truyện, thì thành tích của em vẫn top 1 mà! Anh đừng lo.”
Trần Dữ gắp thức ăn cho em gái, đau lòng nói. “Lần sau không cần bớt lại tiền ăn sáng như vậy nữa.”
“Em cũng không ăn hết nhiều như thế mà.” Nghe anh không mắng mình, em gái khẽ thở phào, vui vẻ nói. “Em rất thích tên của công trong bộ này, ui nghe hay vãi. Hôm nay bọn em phải phân tích một bài thơ cổ, có một câu là ‘Hòe thanh trú, dương nhạ cộ’. Ngẫm lại, với thiết lập công tóc bạch kim như vậy, chắc chắn là cực kì đẹp ấy.”
“Hòe, hòe thanh trú, dương nhạ cộ.” Trần Dữ ngây ngốc đọc ra câu thơ này.