Dươиɠ ѵậŧ cương cứng trướng đau, âʍ ɦộ cũng như bị người ta chơi hỏng, vừa nóng vừa ngứa, bên trong chảy dâʍ ɖị©ɧ không ngừng.
Trần Dữ chật vật ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Quay đầu nhìn lại, anh có thể nhìn thấy đô thị phồn hoa lấp lánh đằng xa.
Đằng xa, dưới ánh đèn đường băng sáng chói, một chiếc máy bay phản chiếu màu bạc bay vυ't lên không trung, chả mấy chốc, chiếc máy bay cũng hòa mình vào bầu trời đêm đầy ánh đèn led cùng sao trời.
Nếu như rời xa công việc, rời khỏi thành phố phồn hoa hiện đại sẽ làm con người ta thấy hoang mang, thành phố ấy như là một giấc mơ.
Lúc này, trong lòng Trần Dữ đầy cảm giác ghê tởm đến không thể chịu được, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa thật sạch sẽ.
Thế nhưng, có một tin nhắn lại đến.
Là đồng nghiệp Duy Ân của anh. [Đại ma vương đến, mau đến đây ngay!]
Anh cuống quýt chạy đến công ty, qυầи ɭóŧ đã khô ráo, lớp vải khô lại dính sát vào hạ thể, đặc biệt là hình dạng của mép âʍ ɦộ cùng dươиɠ ѵậŧ bị dính sát làm từng đường cong hiện lên rõ ràng.
Trong phòng họp rộng lớn, chỉ có ánh đèn bàn hiu hắt phát ra ánh sáng, trước bàn họp là mười mấy vệ sĩ đang cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Tất cả đều không dám phát ra tiếng động nào.
Ngô Thanh Trú ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng hắt lên người hắn khiến hàng mi cùng mái tóc bạch kim của hắn càng thêm chói mắt hơn. “Cô ta không thể hành động một mình được, chắc chắn cô ta có nội ứng ở Nhạc Viên…”
Giọng nói bỗng ngừng lại, căn phòng lặng ngắt như tờ, Ngô Thanh Trú khẽ nâng mắt lên, nhìn Trần Dữ đang nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, hắn trào phúng nói: “Đúng giờ quá nhỉ.”
Dưới ánh đèn, mắt trái màu vàng kim của hắn sắc như dao.
Đã 10 năm trôi qua, vết thương trên má trái của người thanh niên năm ấy đã khép lại, nếu không dí sát mắt vào chắc chắn sẽ không nhìn thấy vết sẹo mờ ấy. Mắt trái bị hỏng phải đeo một con mắt giả màu vàng kim, tuy rằng hắn không thể khôi phục lại như trước, nhưng con ngươi có thể xoay chuyển như người bình thường.
“Anh cảm thấy tôi rất rảnh sao?” Ngô Thanh Trú nói, “Một chuyện mà cũng muốn tôi nhắc lại đến lần thứ 2? ----- Các người có thể đi rồi, điều tra được gì báo cáo lại ngay, rõ chưa?”
Đồng nghiệp sôi nổi xoay người, nối đuôi nhau ra ngoài, lúc đi qua anh còn nhìn anh với ánh mắt đồng tình xong mới ra khỏi cửa.
Đồng nghiệp ra ngoài hết, Trần Dữ cũng định xoay người ra theo, Ngô Thanh Trú nói: “Anh đi đâu?”
Trần Dữ ngơ ngác đáp: “Tôi đi hỏi Duy Ân, sẽ không làm chậm trễ thời gian của boss.”
Ngô Thanh Trú tức giận bật cười nói: “Nếu chuyện này có thể nói mấy câu là xong, thì tôi triệu tập mọi người đến đây làm gì?”
Anh đành phải quay lại phòng họp, tiến đến trước mặt Ngô Thanh Trú, đợi hắn giao việc.
Ngô Thanh Trú nói: “Lại đây.”
Mặt bàn biến thành một màn hình điện tử, trên đó hiện nên một hình ảnh mờ nhạt.
Đó là một cô gái mặc váy ngắn màu đen, bên trên là một chiếc áo croptop khiến vòng eo tinh tế của cô lộ ra ngoài. Cô đang bước xuống cầu thang, gió thổi mạnh hất mái tóc đen tuyền của cô ra phía sau, làm lộ ra một nửa gương mặt tinh tế xinh đẹp của cô gái.
Mà phía sau lưng cô, khói đen dày đặc đang cuồn cuộn dâng lên.
Trần Dữ sửng sốt.
Cái mũi nhỏ nhắn, hàng lông mày thon dài, nhìn qua khá giống em gái anh.
“Ba tháng, đã đánh bom phá hủy hai nhà xưởng sản xuất thuốc của bên ta. Đây có thể là người của Dụ thị.” Ngô Thanh Trú nói. “Ngày thường chú ý nhiều một chút, có manh mối nào báo cho tôi ngay.”
Trần Dữ hô một tiếng “Rõ” vang dội.
Trước mặt người ngoài, công ty vệ sĩ Vân Xuyên và băng đảng Nhạc Viên không có quan hệ gì với nhau cả. Ngô Thanh Trú lập lên công ty này để sắp xếp người vào bên cạnh những người quyền quý để thăm dò tin tức.
Có thể coi là gián điệp cũng chẳng sai.
Thế nhưng, Trần Dữ là ngoại lệ.
“Sao? Gián điệp á?” Khi đó, Ngô Thanh Trú không thể tin nổi khi nhìn vào danh sách gián điệp. “Thôi bỏ đi, nhìn anh ta ngốc như vậy, không bị bán còn giúp người ta đếm tiền (*) là may rồi chứ gián điệp cái gì?”
(*)“Bị người bán còn giúp người đếm tiền”, câu nói này thông thường hình dung một người ngốc nghếch nào đó, bị người khác lợi dụng, thậm chí bị bán đứng cũng không biết.