Xuyên Thành Búp Bê Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 4

Thứ mang hormone đậm đặc hơi thở đàn ông khẽ cọ lên mặt cậu khiến cậu như dại ra, chết máy. Qυყ đầυ to như quả trứng gà khẽ chạm lên môi cậu, đỉnh qυყ đầυ còn tiết ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn liền làm theo động tác bôi son, quệt lên cánh môi cậu.

Thẩm Thuật Nam bóp hai má cậu để cậu mở miệng ra, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi chui vào miệng cậu. Miệng Lâm Trăn chớp mắt bị nhồi căng. Vốn dĩ ba huyệt trên người búp bê bơm hơi đều được thiết kế để có thể nhét được dươиɠ ѵậŧ vào, chỉ cần dươиɠ ѵậŧ đi vào là khoang miệng sẽ ngay lập tức lấy lòng mà ôm chặt lấy.

“Ưm… há miệng to một chút, nuốt cả căn côn ŧᏂịŧ của ông xã vào nào.”

Lâm Trăn chỉ có thể trơ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Thuật Nam vô cùng mạnh mẽ mà ra ra vào vào miệng mình, trên định đầu còn truyền đến tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông trước mắt. Hình ảnh cùng âm thanh da^ʍ mỹ cứ thế truyền vào tai cậu.

Ban đầu, Thẩm Thuật Nam chỉ nhẹ nhàng đẩy hông cᏂị©Ꮒ miêng cậu, sau đó liền nhanh chóng giữ lấy đầu cậu mà đâm vào điên cuồng. Mà linh hồn của LÂM TRĂN đang sinh sống trong con búp bê đang mơ màng như lạc vào da^ʍ cảnh, khoang miệng và yết hầu câu bị cọ sát đến phát sưng lên, hô hấp dồn dập vì không đủ không khí, cổ họng nghẹn lại muốn nôn khan, nước mắt sinh lý chả ra ròng ròng.

“Cái miệng dâʍ đãиɠ này thật biết mυ'ŧ, đâm chết em, cᏂị©Ꮒ chết em…”

Đột nhiên Thẩm Thuật Nam khẽ rên mạnh lên, hắn rút ra dươиɠ ѵậŧ, vội vã tuốt tuốt mấy cái sau đó đặt qυყ đầυ trước môi cậu, mạnh mẽ bắn tinh. Lâm Trăn còn chưa hoàn hồn sau những cú va chạm mạnh bạo của Thẩm Thuật Nam, bỗng nhiên có một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun thẳng lên mặt cậu, sau đó chậm rãi nhỏ xuống. Môi và mũi cậu đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, một chút tinh còn bắn vào tận trong mũi cậu không chui ra được.

“Nhìn vẻ mặt của em, có phải được ông xã bắn lên mặt sướиɠ lắm đúng không? Mồm bị đυ. đến không khép lại được, vợ yêu dâʍ đãиɠ xinh đẹp của anh, con đỹ của anh.”

Thẩm Thuật Nam dùng tay quét một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên má cậu nhét vào miệng cậu, hai ngón tay không rời đi ngay mà ở trong miệng cậu khuấy đảo.

Lâm Trăn bật khóc, từ trong mộng tỉnh lại

Cả người cậu ướt đẫm, áo ngủ đầy mồ hôi dính chặt lên da. Những hình ảnh và xúc cảm trong giấc mơ lạ kỳ kia quá mức chân thật, những biểu cảm và hành động xa lạ của Thẩm Thuật Nam, cả những ngôn từ da^ʍ uế kia vẫn lảng vảng trong đầu Lâm Trăn không dứt ra được. Nhìn căn phòng tối om, Lâm Trăn bỗng thấy sợ hãi, khẽ lau nước mắt, cậu vươn tay bật đèn ngủ ở ký túc xá lên.

Khi ngồi dậy, cậu bỗng thấy cả người không ổn, mông rất đau, giống như đã bị đánh đến nở hoa…

Lâm Trăn nuốt nước miếng, duỗi tay xuống sờ lên mông mình. Chạm vào da thịt nóng bỏng cùng với những vết hơi nhô lên trên mông mình, Lâm Trăn cả thấy đầu óc mình trống rỗng. Mang theo vẻ mặt lo lắng mà chạy đến trước gương, cậu nhẹ nhàng cởϊ qυầи ngủ của mình ra, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn mông mình…

Mông cậu đang sưng đến không thể tả nổi, từng vết quất to bằng dây lưng đan xem lẫn nhau, hai cánh mông bị đánh đến sưng đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn của cậu. Lại nhìn đến khóe miệng của mình, cũng không khác gì cái mông, cũng bị sưng lên như bị người ta chà đạp qua.

Sống 25 năm trên cuộc đời, lần đầu tiên Lâm Trăn cảm thấy nghi ngờ với Khoa học.

Cậu bắt đầu sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra.

Đầu tiên, quả thực cậu đã bị ai đó đánh.

Sau đó, trong mơ cậu bị Thẩm Thuật Nam đánh.

Kết luận, chắc chắn là do Thẩm Thuật Nam đánh cậu.

Hôm sau còn có một cuộc họp nhóm quan trọng, cậu quyết định dậy sớm một chút. Lâm Trăn cởi bỏ bộ đồ ngủ ướt đẫm, đến khi cởϊ qυầи lót cũng phát hiện ra qυầи ɭóŧ mình ướt đẫm, thậm chí dịch nhầy trên đũng quần còn chưa khô.

Cậu vô cùng ngại ngùng mà nằm dang chân trên giường, nhẹ nhàng dùng giấy khô lau qua nữ huyệt ướŧ áŧ của mình.

Lâm Trăn là một người song tính. Khi cậu biết Thẩm Thuật Nam không được ở trong ký túc xá, còn đốt pháo ăn mừng nhìn hắn chật vật đi thuê nhà bên ngoài.

Cậu cũng không tưởng tượng được bên dưới mình ướt đến lợi hại như vậy, dưới ánh sáng từ đèn ngủ, cậu cố gắng ép mình tiến vào giấc ngủ.

Lâm Trăn không thích ngủ úp sấp, vì cảm giác áp lực đè lên tim phổi khiến cậu khó chịu, nhưng cho dù cậu nằm quay sang trái hay quay sang phải, cái mông đau đớn cũng khó chịu vô cùng.

7 giờ sáng hôm sau, Thẩm Thuật Nam đang chạy bộ ở sân thể dục, bỗng nhận được tin nhắn của Lâm Trăn.

Quá lạ lùng, như thể hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây vậy.

Hắn thở hắt ra, ấn mở tin nhắn, hóa ra Lâm Trăn chuyển tiếp tin nhắn của Trung tâm tư vấn tâm lý học đường.

[Trăn Trăn: Thông báo, học sinh muốn sắp xếp những buổi tư vấn tâm lý kỳ này đều phải điền biểu mẫu đặt lịch trực tuyến tại…]

[SSS: ?]

Thẩm Thuật Nam nghiêm túc xem thông báo kia mấy lần, cũng không hiểu Lâm Trăn muốn nói cái gì.

Lâm Trăn cũng rất nhanh đã nhắn lại.

[Trăn Trăn: Anh cần đúng không, ha ha, nghe nói nghiên cứu sinh dễ bị xì trét lắm.]

Thẩm Thuật Nam nhìn chằm chằm tin nhắn kia, trán khẽ nổi gân xanh, sau đó hơi hơi mình cười, nhắn lại.

[SSS: Cảm ơn, nhưng tôi không cần.]