Xuyên Thành Búp Bê Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 5

Trong suốt buổi họp nhóm, Lâm Trăn và Thẩm Thuật Nam ngồi cạnh nhau.

Thế nhưng hai người gần như chả nói với nhau câu nào, thậm chí đến câu chào xã giao nhất cũng không.

Mông Lâm Trăn vẫn rất đau, cậu ngồi trên ghế đệm mà nhích tới nhích lui, khó chịu muốn chết.

Dưới ánh phản chiếu của góc đèn, Thẩm Thuật Nam ngồi rất nghiêm túc lắng nghe báo cáo tiến độ làm việc của nhóm, hai tay hắn đan vào nhau, đặt ở trên bàn. Trên cánh tay hắn nổi từng đường cong của cơ bắp cùng những đường gân rắn rỏi, mạnh mẽ.

Ngồi đấy nhưng Lâm Trăn cũng có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn. Không phải là hương nước hoa gay mũi dành cho nam, mà là mùi nước xả vải, hòa lẫn mùi của sữa tắm, cánh tay ấm áp khiến mùi hương như được hun nóng lên, chậm rãi lan tỏa trong không khí.

Trước giờ Lâm Trăn chưa từng để ý đến mùi hương trên người hắn, thế nhưng giờ phút này, linh hồn cậu như bị mùi hương này câu đi mất. Kết hợp với những chuyện xảy ra tối qua, rõ ràng trước mặt đang trình chiếu số liệu thực nghiệm PPT, thế nhưng lỗ tại cậu lại đỏ lên, ánh mắt dần dần trở lên mê mang.

Đến lượt Thẩm Thuật Nam lên báo cáo, mùi hương xung quanh cũng phai nhạt đi, Lâm Trăn khẽ thở phào.

Giọng nói của Thẩm Thuật Nam khi thuyết trình vô cùng lãnh đạm, ngữ khí bình ổn không chút giao động, vô cùng nghiêm túc trình bày những gì trên slide. Thế nhưng những số liệu khô khan này truyền đến tai Lâm Trăn, không hiểu sao lại biến thành những từ ngữ dâʍ đãиɠ tối qua…

“Sao nào? Muốn bị đánh sao? Cả ngày chỉ biết quyến rũ người khác, có phải bây giờ phải đυ. nát mông cậu, cậu mới chịu ngoan ngoãn lại? Hả?”

“Nhìn vẻ mặt của em, có phải được ông xã bắn lên mặt sướиɠ lắm đúng không? Mồm bị đυ. đến không khép lại được, vợ yêu dâʍ đãиɠ xinh đẹp của anh, con đỹ của anh.”

Mặt Lâm Trăn đỏ rực lên. Cậu hoảng loạn đem ánh mắt rời khỏi màn chiếu, nhéo nhéo lòng bàn tay mình, muốn thoát khỏi những cảnh tượng da^ʍ uế kia. Tầm mắt hoảng loạn của cậu bỗng chạm vào đôi mắt của Thẩm Thuật Nam, cậu cảm thấy như có dòng điện chạy qua người mình.

“Lâm Trăn, cậu có đề xuất gì đối với thực nghiệm này sao?” Thầy hướng dẫn hỏi.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay, quay ra nhìn cậu. Lâm Trăn lúc này mới tỉnh táo lại, cậu hoảng loạn mà nhích về đằng sau một chút, ấp úng nói: “Cái này… tôi, tôi không có, tôi cảm thấy thực nghiệm này khá ổn.”

Nếu là trước đây, Lâm Trăn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, cậu nhất định sẽ xoi mói từng chút một trên bản slide trình chiếu của Thẩm Thuật Nam, chỉ mong tìm được lỗi sai của hắn. Thế mà hôm nay, Thẩm Thuật Nam từ nãy đến giờ báo cáo cái gì Lâm Trăn cũng không biết.

Quá mất mặt!

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Trăn ngay lập tức ôm lấy máy tính, gấp gáp mà chạy khỏi căn phòng xấu hổ này.

Lúc ra khỏi cửa phòng họp, một cảm giác nóng hổi ẩm ướt từ cái nóng của mùa hè ụp vào cậu, Lâm Trăn dùng mu bàn tay khẽ sờ khuôn mặt đang nóng bừng của mình, lau qua mồ hôi, muốn nhanh chóng trở lại ký túc xá mát mẻ của mình.

Phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân, có người bắt lại bờ vai cậu kéo lại. Là Thẩm Thuật Nam.

Lâm Trăn sau khi nhìn thấy hắn liền giật nảy, hất tay hắn ra lui lại một bước.

Gương mặt của Thẩm Thuật Nam vốn vẫn luôn bình tĩnh như nước, giờ phút này lại trở lên xao động. Hắn nhíu mi, nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Trăn hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tên này còn mặt mũi hỏi cậu có sao không??

Lâm Trăn thấp hơn hắn nửa cái đầu, nên giờ phút này cậu như bị hắn hoàn toàn bao phủ lấy. Rõ ràng Thẩm Thuật Nam ở trước mặt cậu đang mặc quần áo rất đàng hoàng, thế nhưng trong mắt Lâm Trăn, hắn như thể đang lõa thể vậy. Cậu cố gắng kiềm chế loại cảm giác muốn đẩy hắn ra chạy biến này lại, mím môi trả lời: “Tôi không sao hết!”

Nhưng phản ứng của cậu trong mắt Thẩm Thuật Nam lại vô cùng kỳ lạ, hắn kiên nhẫn hỏi: “Hay là cậu đang bị sót rồi, xuống phòng y tế kiểm tra xem.”

Phản xạ có điều kiện chỉ cần Thẩm Thuật Nam nói câu nào là phải cãi lại câu đấy, Lâm Trăn ngay lập tức há mồm nói: “Sao tôi lại phát sốt, anh bị bệnh à? Đừng có động vào tôi!”