Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 07: Tối nay ta có thể giẫm lên đó không?
Nếu không vì ánh mắt và ngữ khí của hồ ly nhỏ quá vô tội thì suýt nữa Giang Thận đã cho rằng y cố ý.
Hồ ly nhỏ này dù chưa rành sự đời, nhưng chẳng lẽ lại không biết có một số nơi không thể chạm vào sao?
Chẳng phải y đã từng làm người à?. TruyenHD
Tất nhiên Lê Nguyễn không cố ý.
Thật ra y không hiểu gì về phàm nhân, càng không biết nơi nào có thể chạm nơi nào không thể chạm. Suốt những năm hóa thành hình người, hơn phân nửa thời gian Lê Nguyễn dùng để bế quan tu luyện, non nửa thời gian còn lại nếu không thử độ kiếp thì chính là dưỡng thương sau khi độ kiếp thất bại.
Y làm gì còn thời gian mà tìm hiểu về phàm nhân.
Thực tế thì đến tận bây giờ y cũng chẳng rõ song tu cần phải làm những gì.
Y chỉ cảm thấy nơi này là nơi tinh nguyên dồi dào nhất, hơn nữa sau khi y giẫm vài cái thì hương vị càng nồng đậm hơn.
Yêu quái thật sự rất khó chống lại loại dụ hoặc này.
Sắc mặt Giang Thận biến đổi hết lần này tới lần khác, im lặng hồi lâu. Lê Nguyễn ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, chân nhỏ không nhịn được lại định giẫm tiếp, thế nhưng chỉ trong chớp mắt cơ thể y đã bị nâng lên cao.
Là do Giang Thận nhấc y lên.
Hắn chỉ dùng một tay luồn dưới nách là có thể trực tiếp xách y lên trước mắt mình.
Đây hẳn là thời điểm khuất nhục nhất trong đời Lê Nguyễn, bị phàm nhân dùng một tay khống chế gắt gao. Nhưng mà cũng đành chịu, chân y thật sự quá ngắn, bị nhấc lên tới độ cao này thì chẳng làm được gì, đôi chân ngắn nhỏ chỉ có thể phí công giãy giụa mấy cái giữa không trung.
"Ngươi làm gì vậy?" Lê Nguyễn hơi tức giận.
"Còn dám nổi nóng?" Giang Thận như bị chọc cười, nhấc y lên cao hơn, "Có dám đυ.ng chạm lung tung nữa không hả?"
Lê Nguyễn "hừ" một tiếng, không trả lời.
Giang Thận vươn bàn tay còn lại lên nhẹ nhàng nhéo tai y một cái.
Mắt Lê Nguyễn trợn tròn.
Phàm nhân này thật to gan!
Thật sự lúc trước Lê Nguyễn không hề nói quá, trước khi bị thiên lôi đánh về nguyên hình, tất cả yêu quái lớn nhỏ ở núi Trường Minh ít nhiều đều kiêng nể y. Lê Nguyễn vẫn luôn cảm thấy nếu bản thân không bị thương bởi lôi kiếp thì vào thời điểm mạnh nhất, tu vi của y chưa chắc đã kém A Tuyết.
Từ xưa tới nay yêu tộc luôn dựa vào sức mạnh để quyết định địa vị, trước đây chưa từng có phàm nhân hoặc yêu quái nào dám xách y lên như vậy, lại còn dám nhéo cả tai y.
Chưa, kẻ, nào, dám!
Hồ ly nhỏ tức giận đến mức duỗi thẳng chân, Giang Thận sợ y bị ngã nên đổi sang ôm y bằng hai tay.
"Được rồi được rồi, đừng tức giận, không trêu ngươi nữa." Rốt cuộc Giang Thận cũng không nỡ nặng lời với hồ ly nhỏ, hắn thở dài, nghiêm túc nói: "Nhưng có vài chỗ không thể tùy tiện chạm vào, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không... ta sẽ không cho ngươi tinh nguyên."
Hồ ly nhỏ vẫn không lên tiếng.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, hồ ly nhỏ rũ tai: "Biết rồi! Không chạm thì không chạm. Đúng là keo kiệt..."
Giang Thận: "..."
Sao y còn tỏ ra tủi thân như vậy chứ.
Đây là chuyện keo kiệt hay không keo kiệt sao?
Đương kim Thái tử xưa nay vốn quen bày mưu tính kế, lần đầu tiên không biết phải làm thế nào với hồ yêu nho nhỏ này.
Có điều, cuối cùng một người một hồ xem như đã đạt thành quy định. Mặc dù sau khi được thả xuống hồ ly nhỏ vẫn lưu luyến nhìn ngó chỗ kia một lát, thế nhưng cũng không chạm vào nữa.
Mấy ngày sau tuyết lại rơi xuống núi Trường Minh. Trận tuyết lớn giáng xuống từ lúc trời sụp tối tới tận buổi chiều ngày hôm sau, đợi khi nó ngừng lại thì toàn bộ hẻm núi đã chìm dưới một tầng bạc trắng.
Lê Nguyễn lặng im không một tiếng động nằm trên nền tuyết, chăm chú nhìn về phía dòng suối cách đó không xa.
Âm thanh duy nhất trong rừng chính là tiếng suối nước ào ào đổ về xuôi.
Bỗng nhiên hồ ly nhỏ giẫm mạnh hai chân, cơ thể nhảy dựng lên lao như bay về phía suối nước. Y đạp lên một khối đá ngầm ở giữa suối, chân trước thuận đà thọc xuống nước vớt một cái.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, tới khi hồ ly nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp đất ở bờ bên kia, chân trước của y đã đè chặt một con cá chép mập mạp.
Y đắc ý rung tai, dùng chân vỗ cho cá chép ngất đi rồi cúi xuống ngậm lấy nó, ném vào cái sọt nhỏ đã được chuẩn bị từ sáng sớm.
Trong cái sọt nhỏ bện bằng dây mây đã có năm sáu con cá.
Thứ này dĩ nhiên là do Giang Thận đan, hiển nhiên tay nghề cũng không được tốt lắm, khắp sọt toàn khe hở chỗ to chỗ nhỏ, nếu không phải bọn cá này đã bị đánh ngất thì e là một con cũng không giữ nổi.
Nhưng so với việc trước đây chỉ có thể tha từng chút đồ ăn về động thì thứ này vẫn khá hữu ích.
Từ khi bắt đầu vào đông, đồ ăn càng lúc càng khó tìm. Nếu chỉ có một mình thì Lê Nguyễn chẳng thấy có vấn đề gì, y là yêu quái, nhịn đói mấy ngày cũng không chết được.
Nhưng ai bảo bây giờ y đang nuôi phàm nhân kia chứ.
Bản thân y có thể chịu đói nhưng không thể bỏ đói Giang Thận được.
Suy cho cùng thì y còn phải dựa vào tinh nguyên của Giang Thận để khôi phục sức mạnh.
Trong khoảng thời gian này, Lê Nguyễn rõ ràng cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều.
Dù tạm thời pháp lực vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục nhưng kinh mạch vốn bị tổn thương đang bắt đầu phục hồi, hơn nữa...
Lê Nguyễn cúi đầu liếʍ sạch nước dính trên chân nhỏ, y nâng chân trước duỗi về phía trước.
Chân ngắn nhỏ rõ ràng đã dài hơn một chút.
Là một hồ yêu đã thành niên, dĩ nhiên nguyên thân của Lê Nguyễn không phải là bộ dạng của hồ yên con như thế này, có lẽ bởi tu vi bị tổn hại quá mức nghiêm trọng khi chịu lôi kiếp nên sau khi bị đánh về nguyên hình mới quay lại hình dáng non nớt.
Thật sự quá mức bất tiện!
Lê Nguyễn chưa bao giờ biết hóa ra việc hấp thu tinh nguyên của phàm nhân lại hiệu quả đến vậy, ngay cả cơ thể cũng có thể lớn lên một lần nữa.
Nhưng nếu đã như vậy, tại sao A Tuyết lại dặn y chỉ khi song tu cùng phàm nhân mới có thể khôi phục tu vi chứ?
Hôm khác phải đến tìm A Tuyết hỏi mới được.
Nghĩ đến đây, Lê Nguyễn kéo sọt nhỏ quay về.
Tuyết lớn rơi đứt quãng vài ngày, trong rừng cây đã đọng một lớp tuyết thật dày. Lê Nguyễn chưa đi được bao xa thì đột nhiên dừng bước.
Dường như y vừa nhận ra gì đó, lông tơ toàn thân dựng ngược, sống lưng hơi cong lên.
Một lát sau có người bước ra từ sau thân cây.
Không sai, là "người".
Là một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi, ngũ quan khá non nớt, đường nét pha trộn giữa trẻ con và thiếu niên. Thân hình nó cao gầy, tóc dài buông xõa, giữa trời đông rét lạnh mà chỉ mặc một bộ y phục mỏng ngắn màu vàng nhạt.
Nó không đi giày, chân trần giẫm lên nền tuyết, một đoạn cẳng chân mảnh khảnh lộ ra khỏi ống quần.
Thiếu niên không có ý tốt nhếch miệng cười, để lộ hai cái răng nanh nhòn nhọn: "Lê Nguyễn, đã lâu không gặp."
Lê Nguyễn chưa bao giờ gặp thiếu niên này, nhưng y nhận ra được khí vị đó.
Y chậm rãi nheo mắt: "Ngươi đến tìm ta để đánh nhau à?"
Bộ dạng hiện tại của Lê Nguyễn thực ra chẳng có chút khí thế nào, chỉ là một quả cầu nhung nho nhỏ, dù có tỏ ra hung dữ cách mấy cũng không dọa nổi ai. Nhưng rõ ràng thiếu niên kia không nghĩ như thế. Lê Nguyễn vừa mới tiến về phía trước nửa bước thì nó đã lập tức lùi về sau theo bản năng, khí thế tan biến trong nháy mắt: "Đúng, thế thì sao nào?"
"Ta nói cho ngươi biết, giờ ta đã có thể biến thành hình người, lần này ta tuyệt đối không thua!" Thiếu niên gào lên, không giống đang dọa Lê Nguyễn mà như đang tự động viên bản thân, "Hôm nay ta nhất định phải đoạt lại hang động!"
Thiếu niên này là một con chồn tinh, là chủ cũ của hang động mà Lê Nguyễn hiện đang cư ngụ.
300 năm trước Lê Nguyễn vừa tới núi Trường Minh đã nhìn trúng hẻm núi linh khí dồi dào này, quyết định ở đây tìm một hang động an thân tu luyện. Nhưng lúc đó chồn tinh kia đã coi toàn bộ hẻm núi là địa bàn của nó, không chịu chia sẻ với Lê Nguyễn.
Lê Nguyễn trực tiếp đấu một trận với nó, đánh nó bỏ chạy rồi chiếm lấy hang động.
Loại chuyện tranh giành địa bàn này không hề hiếm thấy trong yêu tộc, kẻ thua phải tự tìm hang động khác mà tu luyện.
Chồn tinh cũng vậy, theo Lê Nguyễn biết thì nó đã tìm được một hang động khác ở trong núi làm nơi đặt chân.
Nhưng cố tình chồn tinh này lại là một kẻ trọng thể diện, cho rằng bản thân chỉ cần tu luyện thêm một thời gian thì sớm muộn gì cũng tới ngày có thể đánh bại Lê Nguyễn, đoạt lại hang động. Vì thế suốt 300 năm nay, cứ cách một khoảng thời gian là nó lại tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lê Nguyễn một lần, lần nào cũng bị Lê Nguyễn đánh cho te tua.
Bây giờ Lê Nguyễn đã bị thiên lôi đánh về nguyên hình, dĩ nhiên nó không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được.
Lê Nguyễn đặt sọt nhỏ đựng cá sang một bên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt.
"Tới đây đi!"
Lúc hồ ly nhỏ ra ngoài tìm đồ ăn thì Giang Thận đang ngồi ngoài cửa động đọc sách.
Nếu đổi thành người khác, chân bị thương không thể tự nhiên đi lại mà chỉ có thể quanh quẩn một chỗ trong sơn động, chắc hẳn sẽ cảm thấy ngày tháng nhàm chán.
Nhưng Giang Thận lại không như vậy.
Ngày ngày có hồ ly nhỏ ở trong sơn động bầu bạn với hắn, một người một hồ hoặc trò chuyện đùa giỡn, hoặc cùng nhau tập làm vài món đồ sinh hoạt nho nhỏ, mỗi một ngày trôi qua đều rất thú vị.
Những khi hồ ly nhỏ ra ngoài, hắn sẽ ngồi ngoài cửa động đọc sách gϊếŧ thời gian.
Sau khi tuyết rơi, ngồi sưởi nắng cũng chẳng thấy ấm áp mấy, Giang Thận khoác một cái áo choàng màu đen có viền lông, gió lạnh thổi qua, hắn quấn chặt quần áo trên người rồi xoa xoa chân mày.
Không hiểu vì sao mà mấy hôm nay hắn cứ thấy cơ thể dễ dàng mỏi mệt hơn xưa, đồng thời càng thêm sợ lạnh.
Tinh thần không tốt, Giang Thận không muốn đọc sách nữa. Hắn đặt quyển sách sang một bên, ngước mắt nhìn về rừng cây phía xa.
Trong rừng im ắng, ngoại trừ tiếng nước chảy loáng thoáng thì không nghe thấy động tĩnh nào khác.
Dù rất thích quãng thời gian thanh nhàn này, nhưng lúc không có hồ ly nhỏ đi theo bên cạnh, Giang Thận không khỏi cảm thấy cô đơn.
Hình như... Hôm nay y đi hơi lâu.
Nếu còn không quay về thì trời sẽ tối mất.
Giang Thận suy tư một lát, cầm lấy cây gậy đặt bên cạnh rồi đứng dậy đi về phía rừng cây.
Sống trong hang động non nửa tháng, Giang Thận đã thăm dò gần hết đường sá xung quanh. Địa thế hẻm núi cũng khá bằng phẳng, thế nhưng vừa ra khỏi hẻm núi thì sẽ gặp phải một vùng đất trũng tương đối hiểm trở, đây cũng là nguyên nhân Giang Thận chưa thể rời khỏi hẻm núi này.
Hắn nhớ trước đó hồ ly nhỏ đã nói hôm nay sẽ tới con suối trong rừng để bắt cá nên bèn đi theo con đường dẫn tới suối nước.
Đi được một lúc, hắn chợt ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Loại hương vị này không hề xa lạ với Giang Thận, hắn giương mắt nhìn, thấy trên nền tuyết xa xa mơ hồ có vết máu.
Vùng đất tuyết này đã bị giẫm tới hỗn loạn, vết máu trên mặt tuyết cực kỳ chói mắt, từng giọt từng giọt nối đuôi nhau dẫn vào trong rừng cây.
Giang Thận vội vàng bước nhanh hơn.
Tuyết rơi khiến đường núi vốn bằng phẳng trở nên hơi khó đi, Giang Thận chống gậy đi về phía trước một đoạn, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng đỏ tươi kia.
Y ngồi quay lưng về phía Giang Thận, lông tơ trên người rối tung.
Hình như đuôi còn dính chút máu.
Lòng Giang Thận căng thẳng.
Như thể nhận ra động tĩnh phía sau, hồ ly nhỏ quay lại nhìn, thấy rõ người vừa tới liền nghi hoặc nghiêng đầu: "Giang Thận, sao ngươi lại đến đây?"
"Ngươi bị sao..."
Tầm mắt Giang Thận rời lại về đằng trước, thấy trước mặt hồ ly nhỏ còn có một con vật khác.
Đó là một con chồn đã trưởng thành, cơ thể nó gần như lớn gấp đôi hồ ly nhỏ, lông tơ trên người còn rối hơn cả hồ ly nhỏ, chân trước rõ ràng có một miệng vết thương, sau cổ thậm chí còn có một chỗ trọc lóc.
Nó nằm sấp dưới một gốc cây, đang... ăn?
Bấy giờ Giang Thận mới nhận ra vết máu kia xuất phát từ con thỏ hoang đã bị cắn chết nằm dưới chân con chồn.
Giang Thận: "..."
Hắn nhắm mắt lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Nguyễn chỉ vào chồn tinh: "Nó tìm ta đánh nhau nhưng không thắng nổi, bị ta tẩn cho một trận."
Chồn tinh đang thẫn thờ gặm thỏ hoang, nghe vậy thì như muốn nhảy dựng lên: "Đó là vì hôm nay ta chưa ăn gì, đói bụng quá thôi!"
"Thế giờ ngươi ăn no chưa?" Lê Nguyễn híp mắt, hung hăng hỏi, "Có muốn đánh thêm một trận nữa không?"
Chồn tinh lập tức ỉu xìu.
Nó nhìn Lê Nguyễn rồi lại nhìn nhìn Giang Thận bên cạnh, nói: "Không đánh không đánh, các ngươi có hai người, hai đánh một, không công bằng."
"Vả lại, bây giờ ngươi không có pháp lực, thắng được ngươi cũng chẳng thú vị gì." Chồn tinh bổ sung, "Phàm nhân có câu gì ấy nhỉ, quân tử không nhân lúc người ta gặp nguy."
Giang Thận: "Quân tử không giậu đổ bìm leo..."
"Đúng đúng đúng." Tai chồn tinh run lên, nó lắc mình biến lại hình người. Trên cánh tay thiếu niên nhiều thêm một vết thương vừa dài vừa sâu, nó đưa tay che lại, ra vẻ rộng lượng mà bảo: "Đợi ngươi khôi phục pháp lực thì chúng ta dùng hình người đánh, sớm muộn gì cũng sẽ phân thắng bại."
Nói xong thì khập khiễng rời đi.
Hồ ly nhỏ gọi với theo: "Ngươi còn con thỏ chưa ăn xong đây này, không định mang đi à?"
Thiếu niên chẳng thèm quay đầu lại, dáng vẻ như đang chạy trối chết.
Rất nhanh trong rừng chỉ còn lại Giang Thận và Lê Nguyễn.
Hồ ly nhỏ vẫn ngồi yên tại chỗ, đắc ý vẫy đuôi nhìn Giang Thận: "Thế nào, có phải ta rất lợi hại không? Con chồn tinh kia có 300 năm tu vi đấy."
Giang Thận thở dài, hỏi: "Chân của ngươi có còn đau không?"
Hồ ly nhỏ sửng sốt một chút, vờ ngốc hỏi lại: "Ngươi nói cái gì thế, chân ta có làm sao đâu?"
Giang Thận lẳng lặng nhìn y.
Hồ ly nhỏ lảng tránh ánh mắt hắn, chột dạ ôm đuôi cuộn bản thân thành một quả cầu nhung.
Đúng là hồ ly nhỏ đánh thắng, thế nhưng không cẩn thận bị chồn tinh cắn một miếng ở chân sau, bởi vậy nên y mới duy trì tư thế ngồi nguyên một chỗ, không ngờ vẫn bị người ta nhìn thấy vết thương.
"Lúc đánh nhau thì phải có khí thế, khí thế phải mạnh!" Trên đường về nhà, hồ ly nhỏ dựa đầu vào vai Giang Thận, cường điệu nói.
Giang Thận một tay chống gậy, một tay cầm sọt nhỏ đựng cá, cười bảo: "Ừ, ngươi có khí thế nhất."
Đúng là ưa sĩ diện mà.
Nhận ra hắn chỉ nói cho có, hồ ly nhỏ nhỏm dậy: "Ta nghiêm túc đó, loại tiểu yêu tu vi thấp này ta đánh ba đứa cũng không vấn đề gì, ui..."
Chân vừa cử động đã đυ.ng tới vết thương, đau điếng cả người, suýt nữa y đã ngã khỏi vai Giang Thận.
Giang Thận vội vàng đỡ lấy y.
"Đừng lộn xộn." Giang Thận nói, "Đau à, có phải lại chảy máu rồi không?"
Đau thì có đau, bị thương thì sao mà không đau cho nổi, nhưng chút đau đớn này còn lâu mới bằng lúc độ lôi kiếp. Vốn dĩ Lê Nguyễn định nói mình không sao, nhưng khi ngẩng đầu lại trông thấy vẻ mặt lo lắng của nam nhân nên bèn nảy sinh ý đồ xấu.
Y vùi đầu vào cổ Giang Thận, tỏ ra đáng thương mà cọ cọ: "Đau quá à~"
Ngày thường Giang Thận ôm y còn không dám dùng sức, giờ thấy y bị cắn một vết lớn như vậy thì dĩ nhiên càng đau lòng: "Về tới nơi ta sẽ bôi thuốc cho ngươi, mấy ngày nay đừng chạy loạn nữa, yên tâm dưỡng thương đi."
"Nếu ta có pháp lực thì có thể lập tức chữa khỏi vết thương ngoài da này." Hồ ly nhỏ dường như vô cùng buồn bã, đầu vùi thật thấp, ngữ khí mang theo chút nghẹn ngào, "Có phải ta rất vô dụng không?"
Lúc này ngay đến Giang Thận cũng nhận ra có điểm không thích hợp.
Hắn nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy hồ ly nhỏ dù đang gục đầu song vẫn lén lút quan sát phản ứng của hắn.
Hơn nữa trong mắt cũng chẳng thấy chút ngấn nước nào.
Hồ ly nhỏ này không biết diễn kịch thì chớ, đã thế lại còn thích cường điệu.
Giang Thận đoán được y muốn nói gì, cố tình ra vẻ buồn phiền: "Vậy phải làm thế nào đây, song tu giúp ngươi khôi phục pháp lực à?"
Hắn tưởng hồ ly nhỏ sẽ bắt lấy cơ hội mà đòi hỏi, không ngờ y lại lắc đầu: "Không cần."
"Ta bị thương, tạm thời không muốn tu luyện." Hồ ly nhỏ nhìn hắn đầy trách móc: "Bị thương thì phải nghỉ ngơi chứ, lúc ngươi bị thương ta đâu có ép ngươi tu luyện cùng ta, sao ngươi lại ép ta hả?"
Đáp án không lường trước được.
Giang Thận dở khóc dở cười.
Hắn lại hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Lê Nguyễn quan sát thái độ của Giang Thận, đáp: "Muốn ăn một chút tinh nguyên."
Giang Thận: "Được, tối nay sẽ cho ngươi."
"Vậy..." Lê Nguyễn nhỏ giọng hỏi: "Vậy tối nay có thể cho ta giẫm giẫm không?"
Giang Thận: "..."
Hắn biết ngay mà, hồ ly nhỏ này bề ngoài thì rất đáng yêu, bên trong một bụng ý xấu!
Chuyện liên quan tới nguyên tắc, sao hắn có thể...
Giang Thận quay đầu lại, đối diện với cặp mắt màu đỏ xinh đẹp trong veo.
Hồ ly nhỏ: "Hức."
Giang Thận: "..."
Giang Thận: "Giẫm giẫm, cho ngươi giẫm..."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Thận: Đợi ngươi biến thành người rồi, ta cho ngươi ăn đủ ☺