Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 08: Y biến thành người được rồi?
Sau khi về động, Giang Thận lập tức băng bó cho hồ ly nhỏ.
Vết thương trên chân sau của y không lớn, máu đã ngừng chảy, chỗ lông bị dính máu khô cứng lại thành mấy dúm nhỏ, có màu đỏ sẫm.
Giang Thận vừa chạm nhẹ một cái, hồ ly nhỏ đã đau tới run người.
"Chịu khó một chút."
Động tác của Giang Thận hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận dùng nước rửa sạch miệng vết thương cho y, sau đó đắp thảo dược lên.
May là thảo dược lúc trước hồ ly nhỏ mang về vẫn còn, Giang Thận vừa băng bó vừa quan sát vẻ mặt của y.
Lần này quả thực là sắp đau phát khóc, hồ ly nhỏ cắn vạt áo Giang Thận, cặp mắt màu đỏ ngập nước, thấp giọng nức nở.
Giang Thận nói: "Rõ ràng là rất đau thế mà ban nãy còn tỏ ra không việc gì."
Đúng là tiểu yêu ưa sĩ diện.
"Cũng... Cũng chẳng đau lắm." Hồ ly nhỏ khe khẽ phản bác, "So với trước đây còn kém xa."
Đây không tính là nói dối.
So với nỗi đau toàn thân bỏng rát vì bị thiên lôi đánh trúng, chút đau đớn này thật sự chẳng là gì, nhưng đau chính là đau, không lý nào cứ thường xuyên chịu đau thì sẽ không sợ đau.
Y thật sự rất sợ đau.
Hồ ly nhỏ càng nghĩ càng tủi thân, không nhận ra động tác của Giang Thận đã dừng lại.
"Có phải trước đây ngươi từng chịu thương tích rất nghiêm trọng không?" Giang Thận hỏi y.
Lúc trước Giang Thận còn nghi ngờ những gì hồ ly nhỏ nói chỉ để thổi phồng bản thân, nhưng hôm nay thấy y đánh nhau cùng chồn tinh, sự nghi ngờ đó đã tiêu tan phân nửa.
Chỉ với thân hình nho nhỏ này mà y vẫn có thể đánh cho chồn tinh đã tu luyện 300 năm kia hoảng hốt bỏ chạy.
Có lẽ là bởi y thật sự lợi hại.
Nhưng... Vì sao y lại biến thành bộ dáng hiện tại chứ?
Giang Thận thật sự rất muốn biết.
Nhưng hồ ly nhỏ chỉ gác đầu lên đầu gối hắn, đong đưa cái đuôi đang rũ trên mặt đất, không đáp lời.
Quá nửa là không muốn nói.
Giang Thận tự hiểu trong lòng, không hỏi lại nữa.
Bôi thuốc xong, Giang Thận xé một miếng vải băng bó cho hồ ly nhỏ, giúp y sửa sang bộ lông rối bời, sau đó mới đi ra ngoài động xử lý đám cá mà hồ ly nhỏ bắt được.
Hắn lấy dao găm trong bao đồ ra, thuần thục mổ bụng cạo vảy cá.
Thanh dao găm này vốn chém sắt như chém bùn, còn từng được cao tăng làm phép, bây giờ rơi vào chốn sơn dã cũng chỉ có thể dùng để làm những việc này.
Cỏ dại bên ngoài động đã được nhổ sạch, chân Lê Nguyễn dần dần hết đau, y chán muốn chết nằm trên giường nhỏ của Giang Thận, giương mắt nhìn bóng dáng ngoài cửa động.
Bây giờ Giang Thận xử lý nguyên liệu nấu ăn rất thành thạo, không chút do dự giơ tay chém xuống, động tác ưu nhã thuần thục.
Người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Nói là cảnh đẹp ý vui cũng chẳng quá.
Lê Nguyễn chăm chú nhìn Giang Thận hồi lâu, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Quan hệ của yêu tộc lãnh đạm, Lê Nguyễn lại không có nhiều bạn bè. Trước đây mỗi lần y bị thương, dù vết thương nặng tới đâu thì cũng không có ai bôi thuốc hay làm đồ ăn cho y.
Giống như chồn tinh hôm nay bị y đánh cho thê thảm, lúc này chắc hẳn đã trốn về động tự mình liếʍ láp vết thương, đâu có được hưởng đãi ngộ như y bây giờ.
Khó trách phàm nhân đều thích tụ tập sống chung.
Cảm giác có người chăm sóc quả thật không tệ.
"Ngươi đang ngẩn ngơ nghĩ gì thế?"
Hồ ly nhỏ suy nghĩ quá tập trung, không phát hiện Giang Thận đã trở vào từ bao giờ, trên tay còn cầm hai con cá chép đã được làm sạch và xuyên qua nhánh cây.
Hắn gác xiên cá chép chỗ gần đống lửa chậm rãi nướng chín, sau đó ngồi xuống mép giường.
"Giang Thận, để ta kể cho ngươi nghe chuyện của ta nhé." Lê Nguyễn bò về phía trước hai bước, gối đầu lên đùi Giang Thận.
Từ khi nếm qua tinh nguyên của Giang Thận, y vô cùng thích gần gũi cọ cọ lên người hắn.
Dĩ nhiên, Lê Nguyễn không phải loại thú cưng nhỏ chỉ biết làm nũng ở nhân gian, y chỉ vì sớm ngày khôi phục pháp lực thôi. Bởi vì y phát hiện ra, đôi khi chẳng cần làm gì, chỉ đơn thuần dựa gần hắn một chút là cơ thể y cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giang Thận thuận thế vuốt đầu hồ ly nhỏ hai cái, lại nhéo nhéo gáy y.
Hồ ly nhỏ không thích người khác nhéo tai mình nhưng lại rất thích được nhéo gáy, mỗi lần nhéo hai cái là toàn thân lại mềm ra, nếu được xoa lưng thêm thì sẽ thoải mái đến nhỏ giọng kêu hừ hừ.
Những điều này đều do Giang Thận gần đây tự mình nghiệm ra.
Bên ngoài trời đã tối đen, đống lửa giữa động hừng hực cháy, củi khô nổ lép bép, toàn bộ hang động yên tĩnh được ánh lửa chiếu sáng rõ như ban ngày.
Giang Thận vuốt ve cục lông nhỏ một lúc lâu rồi mới hỏi: "Sao bỗng dưng lại bằng lòng nói cho ta nghe?"
"Vì ta coi ngươi là bạn nha." Lê Nguyễn đáp, lại nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết trước đây ta không muốn nói với ngươi?"
Giang Thận im lặng.
Dĩ nhiên là bởi hồ ly này chẳng hề biết che giấu suy nghĩ của bản thân, cũng không hiểu thế nào là nói dối, mỗi khi không muốn trả lời đều lảng sang chuyện khác, vờ ngốc quá đà.
Không phải y cho rằng bản thân che giấu rất tốt đấy chứ?
Giang Thận vuốt lưng hồ ly nhỏ hai lượt, không vạch trần y.
Lê Nguyễn được vuốt ve thoải mái đến nỗi kêu hừ hừ, nhanh chóng quên bẵng mất việc này. Y gối đầu lên đùi Giang Thận, nhắm mắt lại chậm rì rì nói: "Ngươi biết không, trên đầu chúng ta chính là Cửu Trọng Thiên, mà nơi cao nhất của chốn này chính là Tiên giới."
"Tiên giới hoàn toàn khác với nhân gian, ở đó không có ốm đau, không có tai nạn, cũng không có chiến tranh và tử vong. Có điều dù là phàm nhân hay yêu quái thì cũng không thể dễ dàng đặt chân lên Tiên giới, muốn lên đó chỉ có một cách, chính là nhờ kiếp vân và thiên lôi."
"Chỉ cần vượt qua tám mươi mốt đạo thiên lôi là có thể tẩy sạch gân cốt, trút bỏ phàm thân, phi thăng Tiên giới."
Nói tới đây, y đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi Giang Thận: "Ta nói với ngươi những chuyện này, ngươi có tin không?"
Giang Thận: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì người khác đều không tin." Lê Nguyễn mất mát rũ đuôi, "Tiên giới thật sự tồn tại, chỉ là chưa ai được thấy mà thôi."
"Trước khi đến núi Trường Minh, ta cũng không tin trên đời này có yêu quái." Giang Thận nói, "Nhưng liệu có bao nhiêu người trên thế gian này dám nói bản thân vô cùng từng trải, không gì không biết? Chưa từng chứng kiến nên không tin, đây chính là giới hạn của bọn họ."
Chính hắn cũng từng rơi vào giới hạn đó.
Nhưng sau những gì vừa trải qua, hắn sẽ không bao giờ dễ dàng phủ định những thứ bản thân chưa từng gặp.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Lê Nguyễn vui vẻ trở lại, hưng phấn nói, "Vì thế ta muốn phi thăng Tiên giới. Hơn nữa ta có thể tùy thời gọi kiếp vân và thiên lôi đến, chỉ cần ta muốn thì lúc nào cũng có thể độ kiếp, ngay cả A Tuyết cũng không làm được như vậy đâu."
Nhưng Giang Thận nghe xong lại cau mày: "Ta nhớ rõ ngươi từng nói A Tuyết đã tu luyện cả ngàn năm, nếu ngay cả y cũng không làm được, vậy tại sao ngươi lại có thể?"
Lê Nguyễn chớp chớp mắt: "Đúng vậy... Tại sao nhỉ? Thật kỳ quái."
Giang Thận: "?"
Bây giờ mới bắt đầu cảm thấy kỳ quái sao?
Hồ ly nhỏ hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, y cúi đầu suy tư hồi lâu mới do dự nói: "Có lẽ là vì ta có tiên duyên chăng?"
Giang Thận: "..."
Nhóc con mơ hồ này thật sự có thể thành tiên à?
Giang Thận thở dài: "Ngươi nói tiếp đi."
"Ừ." Lê Nguyễn tiếp tục: "Chuyện về sau cũng chẳng có gì, chính là ta không phi thăng thành công, còn để bản thân bị đánh về nguyên hình, không tài nào tu luyện tiếp được nữa." Y cọ hai cái trên đùi Giang Thận, "Cho nên ta mới định nhờ ngươi giúp ta khôi phục pháp lực."
Hóa ra là thế.
Trước đây hắn rất tò mò, mấy năm nay hồ ly nhỏ chưa hề rời khỏi núi Trường Minh, trong núi lại không có kẻ địch mạnh, vậy thì tại sao y lại bị thương đến nỗi phải quay về nguyên hình?
Thì ra là bị thiên lôi gây thương tích.
Nhưng Giang Thận vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: "Ngươi hiểu rõ việc phi thăng như vậy, trước đây ngươi từng... trải qua rồi sao?"
Hồ ly nhỏ trở nên trầm mặc.
Giang Thận tưởng y lại không muốn nói, đang định chuyển sang chuyện khác thì nghe Lê Nguyễn đáp: "Ta không nhớ rõ."
"Ngươi không nhớ rõ?"
Lê Nguyễn "ừ" một tiếng, "Ta không gạt ngươi, cũng không có ý giấu giếm ngươi, ta... thật sự không nhớ nổi."
"Không nhớ nổi bản thân từ đâu tới đây, không nhớ nổi vì cớ gì lại muốn phi thăng. A Tuyết nói có thể ta đã độ kiếp quá nhiều lần, bị thiên lôi đánh tới đầu óc cũng hư, cho nên mới quên hết những chuyện trước đây."
Bàn tay đang vuốt đầu hồ ly nhỏ của Giang Thận lặng lẽ dừng lại.
Hắn chưa bao giờ biết.
Hồ ly nhỏ ngày nào cũng tràn đầy sức sống, như thể trời sinh đã không có phiền não, chuyện gì cũng không để trong lòng.
Hắn không ngờ y lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Thế nhưng thoạt nhìn hồ ly nhỏ cũng không quá khổ sở, ngược lại việc Giang Thận ngừng vuốt ve lại khiến y mất hứng. Y cọ đầu vào lòng bàn tay Giang Thận, ý bảo hắn tiếp tục.
"Đầu óc ta không bị hư, ta chỉ tạm thời quên mất thôi." Lê Nguyễn dõng dạc nói, "Chờ sau khi phi thăng, nhất định ta có thể nhớ ra."
Giang Thận mỉm cười, nhẹ giọng bảo: "Phải, sẽ nhớ ra."
Trong lúc một người một hồ trò chuyện, cá cũng dần dần được nướng chín.
Lê Nguyễn thoải mái đến mức không muốn xuống khỏi người Giang Thận, Giang Thận bèn cầm cá nướng trên tay, bóc từng miếng đút cho y ăn.
Chén hết hai con cá, Lê Nguyễn lật người lại để Giang Thận xoa bụng cho y.
Hôm nay đánh nhau một trận lại còn bị thương, bây giờ lấp đầy bụng, Lê Nguyễn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Được Giang Thận xoa xoa một lát là y đã mơ màng sắp ngủ, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh đột nhiên lại nhớ ra một việc.
"Không được, không thể ngủ..." Lê Nguyễn cố nén cơn buồn ngủ, mở mắt ra.
Giang Thận hỏi y: "Sao vậy?"
Giọng Lê Nguyễn hàm hồ như thể sẽ ngủ ngay lập tức: "Hôm nay trên đường về, ngươi đã hứa sẽ cho ta dẫm, ta không quên đâu, ngươi đừng hòng... Ưm, lừa dối cho xong chuyện."
Từ này đâu phải dùng như thế.
Giang Thận cười khẽ, lại hỏi: "Ngươi còn đủ sức mà dẫm sao?"
"Tất nhiên..."
Hồ ly nhỏ buồn ngủ đến không mở nổi mắt, mi mắt từng chút từng chút sụp xuống. Y mơ mơ màng màng bò lên đùi Giang Thận, hai cái chân nhỏ cái nông cái sâu dẫm tới dẫm lui, thế nhưng ngay cả vị trí cũng không tìm được.
Giang Thận nhìn y lăn lộn cả nửa ngày, đang định bảo y từ bỏ thì ai dè hồ ly nhỏ lại đột ngột dùng sức đạp một cái, trúng ngay hồng tâm.
"Ưʍ..." Giang Thận đau đến hít sâu một hơi.
Hồ ly nhỏ vất vả lắm mới tìm đúng vị trí, dùng chân túm chặt quần áo chỗ đó không chịu buông ra. Giang Thận không dám chạm bừa, tức đến bật cười: "Ngươi định phế ta luôn à?"
"Nếu phế mất rồi thì sau này ngươi đừng mong song tu."
Hồ ly nhỏ buồn ngủ đến nỗi đầu óc không mấy linh hoạt, thế nhưng mấy câu này lại nghe hiểu cả.
Y vội vàng nới lỏng chân, tiếp tục dẫm xuống với lực nhẹ hơn hẳn.
Thế này, lại là một loại cảm giác khác.
Chân của hồ ly nhỏ rất mềm, đệm thịt phủ một lớp lông tơ êm ái, đầu móng vuốt đã bị thu hết lại, mỗi lần dẫm đều như đang đạp lên đầu quả tim.
Hô hấp của Giang Thận hỗn loạn, bàn tay cứng ngắc dừng giữa không trung, mãi không cử động.
Từ nhỏ Giang Thận đã không thích gần gũi người khác. Con cháu Hoàng thất bình thường mười lăm, mười sáu tuổi đã có cung nữ thị tẩm, ngay cả mấy đệ đệ tuổi còn nhỏ của Giang Thận cũng đã thê thϊếp thành đàn.
Chỉ có một mình hắn đến nay tẩm cung vẫn trống rỗng.
Không có nguyên nhân, chỉ vì chán ghét không muốn chạm vào người có lai lịch không rõ ràng.
Mẫu hậu của hắn từng bị dọa sợ, cho rằng hắn có bệnh kín, mấy lần tìm hắn nói bóng nói gió, sau khi biết được chân tướng lại khuyên bảo rất nhiều.
Phải có con trai mới dễ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Giang Thận không để ý.
Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ nên là của hắn, cho dù sau này thật sự phải tranh đoạt thì hắn cũng khinh thường việc sử dụng phương thức kia.
Bởi vậy Giang Thận đã hai mươi ba mà chưa hề gần gũi với ai.
Chỉ có mỗi hồ ly ngây ngốc này.
Quả nhiên hồ ly tinh am hiểu nhất là đùa giỡn lòng người, nguyên tắc mà Giang Thận duy trì hơn hai mươi năm bỗng chốc bị phá vỡ.
"Đủ rồi." Giang Thận hít sâu một hơi, tận lực làm bản thân bình tĩnh lại, thấp giọng bảo: "Hồ ly nhỏ, ngươi đừng..."
Mới nói tới đây liền phát hiện hồ ly nhỏ đã bất động từ lâu.
Một cục lông nho nhỏ ghé lên đùi Giang Thận, hai cái chân ngơ ngác duỗi thẳng, móng vuốt móc lấy quần áo hắn, rõ ràng đã ngủ rồi.
Ngủ rồi?
Giang Thận suýt nữa tức đến nghẹn thở.
Có điều ngủ rồi cũng tốt, Giang Thận tự nhận bản thân không phải chính nhân quân tử gì, thế nhưng cũng tuyệt đối không cùng một con hồ ly làm cái chuyện... Hắn tóm lấy chân hồ ly nhỏ, nhẹ nhàng gỡ móng vuốt ra khỏi quần áo rồi bế hồ ly nhỏ lên.
Bên cạnh giường hắn có một cái ổ nhỏ bằng cỏ khô.
Là chỗ ngủ của hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ ngày thường tuy dính người nhưng ban đêm không bao giờ ngủ cùng Giang Thận, lúc nào cũng nghỉ ngơi trong ổ nhỏ của mình.
Có điều không biết có phải vì đang bị thương hay không mà hôm nay hồ ly nhỏ dính người hơn mọi khi, phá lệ ngủ luôn trên người Giang Thận. Giang Thận vừa định thả y xuống giường thì hồ ly nhỏ lập tức như bị quấy nhiễu, xòe móng vuốt túm chặt quần áo hắn.
Bàn chân nhỏ co lại thành một nắm, túm rất chặt.
Giang Thận vừa mới nhẹ nhàng gỡ móng vuốt kia ra thì y lại lần nữa ngoắc lấy.
Cái đuôi dài vốn đang xõa tung cũng cuộn lên, vòng quanh eo Giang Thận.
Giang Thận thả lỏng tay, hồ ly nhỏ cứ thế vững vàng treo trên người hắn, còn dùng đầu cọ cọ ngực hắn.
Giang Thận: "..."
Từ nhỏ đến lớn, Giang Thận chưa bao giờ cho phép ai ngủ chung giường.
Nhưng đây là một con hồ ly, không phải người, nới lỏng nguyên tắc một chút chắc cũng... không sao đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Giang Thận âm thầm thở dài, cứ thế ôm hồ ly nhỏ nằm xuống.
Cơ thể hồ ly nhỏ ấm áp chẳng khác nào một tấm thảm nhung, Giang Thận ôm y nằm một lát liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, chẳng bao lâu cũng nặng nề thϊếp đi.
Hôm sau Lê Nguyễn tỉnh lại từ sáng sớm.
Vừa mở mắt đã cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng vì mới mơ màng tỉnh lại nên đầu óc vẫn có chút hồ đồ, nhất thời không rõ là chỗ nào không đúng. Y theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc.
Lê Nguyễn chớp mắt.
Sao y lại cảm thấy Giang Thận... bị thu nhỏ?
Nhưng rất nhanh sau đó y đã nhận ra, không phải Giang Thận bị thu nhỏ, mà là y biến lớn.
Lê Nguyễn cúi đầu, nhìn thấy tay mình.
Trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay hồng hào vẫn đang nắm chặt quần áo Giang Thận.
Không còn là móng vuốt lông xù nữa mà là tay của phàm nhân.
Y biến thành hình người rồi?