Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 06: Ngươi giẫm lên đâu vậy?
Giang Thận đương nhiên biết song tu là gì.
Hiện giờ thoại bản chí quái lưu hành khắp dân gian, đặc biệt là ở nơi dân phong cởi mở như Giang Nam, hầu như ai cũng thích chuyện cổ về yêu quái, thậm chí còn tranh nhau mua.
Giang Thận biết tới hai từ "song tu" từ một quyển thoại bản chí quái.
Nhưng theo ý tứ trong thoại bản, hình như hai từ này chính là... giao hợp.
Lê Nguyễn chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Song tu còn có nghĩa khác sao?"
Dường như hồ ly nhỏ không rõ vì cớ gì hắn lại hỏi như vậy, hơi nghiêng đầu, bộ dạng ngây thơ đơn thuần.
Giang Thận lập tức cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Hồ ly nhỏ hiển nhiên chưa từng chung sống với phàm nhân, tâm trí đơn thuần ngây ngô chẳng khác nào trẻ nhỏ, sao có thể nảy sinh ý nghĩ dơ bẩn như vậy được.
Nhưng giây tiếp theo, Lê Nguyễn lại thốt ra một câu dọa người: "Ta muốn ngươi ngủ với ta."
Giang Thận: "Khụ khụ khụ!"
Không ngờ hồ ly nhỏ lại nói như vậy, Giang Thân không kịp đề phòng nên bị sặc, kịch liệt ho khan.
Hồ ly nhỏ học được mấy câu bậy bạ này ở đâu vậy?
Từ nhỏ Giang Thận đã đọc tứ thư ngũ kinh, vì áp lực thân phận nên không thể không tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, thế nhưng hắn tự nhận bản thân cũng chẳng đứng đắn gì, nhất là sau khi tới biên quan đóng quân, kết giao bằng hữu với đủ hạng người, tuyệt đối không phải người tính tình cổ hủ.
Nhưng mà người nói lời này lại là hồ ly nhỏ.
Giang Thận tức khắc có một loại cảm giác nhãi con nhà mình học hư.
Vết thương ở xương sườn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc hắn ho khan thì vết thương bị tác động, ho một tiếng lập tức thấy không ổn.
Giang Thận ho tới đầu váng mắt hoa, khóe mắt trông thấy cục lông đỏ tươi kia tiến lại gần, một cái chân lông xù đặt lên ngực hắn, nhè nhẹ vỗ hai cái như thể muốn giúp hắn thuận khí.
Hắn giương mắt, đối diện với... ánh mắt có chút ghét bỏ của đối phương.
"Đừng nóng vội, hiện tại ta sẽ không chạm vào ngươi." Lê Nguyễn nói, "Dáng dấp cao như vậy mà lá gan lại nhỏ, song tu cùng ta đáng sợ lắm sao? Đã nói không hại ngươi rồi mà."
Lê Nguyễn trách móc hai câu sau đó thở dài, nhỏ giọng dỗ hắn: "Tuy ta là hồ yêu nhưng cũng không phải cầm thú đâu, ngươi đừng sợ."
Giang Thận: "..."
Cái quái gì vậy trời.
Giang Thận dở khóc dở cười: "Khụ khu... Từ này là ai dạy ngươi?"
"Hả?" Lê Nguyễn nghi hoạc hỏi, "Từ gì nha?"
"Cầm thú." Giang Thận hỏi: "Ngươi biết nghĩa của từ này là gì sao?"
"Ta đương nhiên biết, chính là chỉ người xấu." Lê Nguyễn đắc ý đáp, "A Tuyết dạy ta đó."
Giang Thận: "..."
Tuy rằng nói vậy cũng không sai, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Giang Thận lại hỏi: "A Tuyết là con sơn tước nhỏ hôm nay phải không?"
"Không phải." Thấy hắn đã hết ho khan, Lê Nguyễn ngồi xuống bên cạnh hắn, "A Tuyết là một đại yêu rất lợi hại, so với ta còn lợi hại hơn. Có điều hắn hiếm khi rời khỏi động, cũng không thích người khác tới quấy rầy."
"So với ngươi... Còn lợi hại hơn à?"
Giang Thận đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới.
"Trước đây ta rất lợi hại!" Lê Nguyễn nhận ra sự hoài nghi trong mắt hắn, bực bội nói, "Ngươi đừng có không tin, pháp lực của ta rất cao, đợi sau khi cùng ngươi song tu, khi đó ta khôi phục pháp lực thì có thể lập tức chữa khỏi vết thương của ngươi!"
Giang Thận kéo dài giọng: "Ồ, hóa ra ngươi lợi hại vậy sao?"
Lê Nguyễn: "Đó là sự thật!"
Hồ ly nhỏ nổi nóng, hai tai vểnh lên cao, phần lưng cũng khom lại nhưng lại chẳng hề khiến người ta sợ hãi chút nào mà chỉ cảm thấy đáng yêu.
Giang Thận mím môi, không trêu y nữa.
Hắn hỏi: "Vậy nên ngươi muốn song tu cùng ta là để khôi phục pháp lực sao?"
Lê Nguyễn gật gật đầu: "Ừ."
"Nhưng chẳng phải yêu quái có thể tự mình tu luyện à? Vì cớ gì lại phải song tu cùng người khác?"
"Việc này..." Ánh mắt Lê Nguyễn có chút chột dạ, "Đương nhiên là ta có lý do của ta."
Bị thiên lôi đánh về nguyên hình quả thật là chuyện quá mất mặt.
Nhất là trước khi y độ kiếp lần này, A Tuyết đã cố ý nhắc nhở nói y tu hành chưa đủ sâu, độ lôi kiếp chỉ e lành ít dữ nhiều.
Nhưng lúc đó Lê Nguyễn chẳng để vào tai.
Đám động vật nhỏ trong núi đều biết y làm gì, không giấu được chúng thì đã đành, còn phàm nhân này trước mắt vẫn là người ngoài, tạm thời Lê Nguyễn chưa muốn kể cho hắn nghe loại chuyện mất mặt này.
Giang Thận là người nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhận ra hồ ly nhỏ không muốn nói, bèn không truy vấn nữa.
Hắn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, cảm thấy thể lực đã khôi phục kha khá thì muốn đứng dậy. Hắn nằm trong sơn động nhiều ngày như vậy, dù hồ ly nhỏ có đem nước về cho hắn rửa mặt chải đầu thì dẫu sao cũng có nhiều bất tiện. Bây giờ đã có thể đứng lên đi lại nên muốn tắm gội một phen.
Ở chỗ này có thể nghe thấy tiếng nước chảy, chứng tỏ gần đây có nguồn nước.
Giang Thận suy nghĩ, mở miệng hỏi: "Hồ ly nhỏ, gần đây..."
"Ta có tên." Không đợi hắn nói hết, Lê Nguyễn đã ngắt lời, "Ta tên Lê Nguyễn."
Giang Thận: "..."
Lê Nguyễn: "Có gì đáng cười chắc!"
"Không có." Giang Thận vân vê ngón tay, chợt nhớ tới xúc cảm mượt mà mềm mại của đuôi cáo, nhỏ giọng bảo: "Rất mềm*."
*Nguyễn – 阮 – ruǎn trong Lê Nguyễn đồng âm với Nhuyễn (mềm) – 软 – ruǎn.
Lê Nguyễn không vui, dùng chân vỗ xuống đất.
Giang Thận hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ta tên Giang Thận, Thận trong thận độc*."
*Thận độc 慎独: Khi ở một mình cũng cần cẩn thận thủ lễ, là một trong những phương pháp tu thân của Nho gia. (https://zh.wikipedia.org/)
Nhưng cuối cùng Giang Thận cũng không thể thuận lợi đi tắm.
Hắn đoán không sai, hẻm núi này đích thực có nguồn nước. Theo lời hồ ly nhỏ thì cách hang động không xa có một dòng suối nhỏ chảy qua rừng cây, nước mà bọn họ dùng hàng ngày đều lấy từ dòng suối đó. Theo dòng suối đi lên một đoạn sẽ tìm thấy suối nước quanh năm ấm áp.
Suối nước nóng cách hơi xa, tuy đường không khó đi song hiện tại vẫn là một khó khăn không nhỏ đối với Giang Thận.
Huống chi miệng vết thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.
Đành phải tạm thời từ bỏ.
Lại thêm bốn, năm ngày, Giang Thận dùng đoạn rễ cây đã tước vỏ mà hồ ly nhỏ mang về làm gậy chống, dần dần sử dụng quen tay, cuối cũng đã có thể theo hồ ly nhỏ tới suối nước nóng.
Lúc đến mới phát hiện suối nước này không thông với dòng suối nhỏ kia.
Suối nhỏ trong rừng từ đỉnh núi chảy xuôi xuống, còn suối nước này lại phun từ lòng đất lên, hơi nước còn đang bốc lên nghi ngút.
Giang Thận đưa tay thử độ ấm của nước, không nóng không lạnh, vô cùng thích hợp để tắm gội.
"Nước không nóng, yên tâm đi, trước đây ta thường xuyên tu luyện ở đây." Lê Nguyễn đắc ý phất đuôi, "Nơi này chính là nơi có linh khí dồi dào nhất núi Trường Minh, ngoại trừ ta thì ngày thường không ai dám tới gần, hời cho ngươi đó."
Từ hôm Lê Nguyễn nói y từng là yêu quái rất lợi hại mà Giang Thận không chịu tin, y luôn muốn tìm cơ hội đề cao bản thân trước mặt Giang Thận.
Nhưng mà hiệu quả hay không thì...
Nhóc con lông xù mềm mại bảo mình từng là bá vương trong núi?
Đánh chết Giang Thận cũng chẳng tin.
Hắn cởϊ áσ ngoài, cẩn thận vịn vào vách đá ven suối, chậm rãi đầm mình vào trong dòng nước suối.
Hắn không rõ nơi này có linh khí dồi dào như lời hồ ly nhỏ nói hay không, chỉ cảm thấy ngâm mình trong suối nước nóng này thật sự rất thoải mái, không hề thua kém bể tắm nước nóng của hoàng gia. Hình như vì bị ảo giác tác động nên hắn còn cảm thấy nước suối có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tẩy sạch tất cả mỏi mệt.
Giang Thận dựa vào bờ suối nhắm mắt dưỡng thần, phía sau lại vang lên tiếng sột soạt.
Là hồ ly nhỏ đang nằm sấp xuống cạnh đầu hắn.
"Ngươi không xuống à?" Giang Thận hỏi y.
"Không." Lê Nguyễn lắc đầu, "Lông sẽ bị ướt."
Ra là thế.
Qua mấy ngày ở chung, Giang Thận phát hiện hồ ly nhỏ vô cùng yêu sạch sẽ, không bao giờ để da lông bị bẩn hay bị ướt.
Lúc nào cũng tỉ mỉ liếʍ sạch chân sau khi ăn.
Giang Thận vẫn cảm thấy kỳ quái: "Chẳng phải ngươi nói trước đây ngươi thường xuyên tu luyện ở đây sao?"
Lê Nguyễn đáp: "Đó là khi ta làm người nha."
Làm người?
Ánh mắt Giang Thận khẽ động: "Trước đây ngươi... Có thể biến thành người à?"
"Dĩ nhiên, ta chính là đại yêu đã tu luyện mấy trăm năm đấy." Tròng mắt Lê Nguyễn đảo loạn, y ra vẻ thần bí, nói: "Ngươi không biết đâu, hình dáng con người của ta khá đẹp nha, ta có thể biến cho ngươi xem."
Nhóc yêu quái này, nào có ai lại tự nhận bản thân đẹp đâu chứ.
Giang Thận cười khẽ, nhưng quả thật cũng thấy hơi tò mò nên bảo: "Được, ngươi biến cho ta xem đi."
Lê Nguyễn: "Sao có thể muốn biến là biến được, phải có điều kiện."
Giang Thận: "Điều kiện gì?"
Lê Nguyễn: "Song tu."
Giang Thận: "..."
Hóa ra là chờ sẵn ở đây!
Tuy Giang Thận đã hứa sẽ báo đáp ơn cứu mạng của hồ ly nhỏ, thế nhưng không có nghĩa là hắn bằng lòng báo đáp theo phương thức này, lại còn là với một con hồ ly.
Đúng là quá hoang đường.
Vả lại...
Giang Thận liếc nhìn hồ ly nhỏ.
Cơ thể của tiểu yêu quái chỉ lớn hơn bàn tay hắn một chút, liệu y có từng nghĩ bọn họ phải làm thế nào mới có thể...
Giang Thận day day chân mày, không muốn nghĩ thêm nữa.
Hồ ly nhỏ hình như chưa từng nghĩ tới vấn đề kia, y ghé vào bờ suối, có vẻ giận dỗi mà tóm lấy tóc Giang Thận: "Quỷ hẹp hòi, sớm biết như vậy đã chẳng cứu ngươi, không chịu nghe lời."
Sau đó lại mềm giọng dọa dẫm: "Nếu không phải ta bị mất pháp lực thì ta sẽ nhốt ngươi trong sơn động, thải bổ một ngày ba lần, ép khô ngươi luôn!"
Giang Thận: "..."
Hồ ly nhỏ này toàn học những thứ nhảm nhí gì vậy.
Đúng là nguy hiểm mà.
Giang Thận sợ y lại thốt ra mấy câu kinh hãi thế tục, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng hiện giờ vết thương của ta vẫn chưa lành, tạm thời không thể giúp ngươi được."
Sau đó còn giả bộ suy yếu: "Khụ khụ... Ngươi thấy chưa, bây giờ ta cứ như vậy thì sao có thể song tu cùng ngươi?"
Hồ ly nhỏ chớp chớp mắt, ngữ khí dịu lại: "Cũng đúng."
Giang Thận chớp lấy thời cơ, hỏi y: "Ngoài song tu ra còn cách nào có thể giúp được ngươi không?"
"Ừm... Có thì có đấy." Hồ ly nhỏ túm tóc của hắn: "Ngươi cho ta dựa vào gần một chút là được."
Giang Thận: "Đơn giản như vậy à?"
"Không đơn giản." Hồ ly nhỏ nói, "Ta sẽ hấp thu tinh nguyên của ngươi, tuy hiệu quả không tốt bằng song tu nhưng ta nghĩ nếu ta hấp thu một khoảng thời gian thì chưa biết chừng vẫn có kết quả."
Nói xong, y đứng dậy vui vẻ xoay vòng tại chỗ: "Ngươi xem, gần đây ngày nào cũng ở chung với ngươi, ta cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều."
Đây cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Theo lẽ thường mà nói thì yêu tộc cần phải trực tiếp hấp thu tinh nguyên của phàm nhân mới có thể nâng cao tu vi của bản thân.
Không hiểu vì sao mấy ngày nay Lê Nguyễn rõ ràng không hấp thu tinh nguyên của Giang Thận, chỉ cùng ăn cùng ở với hắn, thậm chí cũng không dựa vào quá gần, ấy vậy mà năng lực của y vẫn khôi phục từng chút một.
Nếu mỗi ngày đều hấp thu một chút tinh nguyên của Giang Thận, nhất định có thể khôi phục càng nhanh.
Cuối cùng, chưa biết chừng chẳng cần song tu mà y vẫn có thể tu luyện lại một lần nữa.
Giang Thận hỏi: "Như thế nào mới tính là để ngươi dựa gần một chút?"
"Chính là dán sát vào đó." Lê Nguyễn đi tới, cúi xuống cọ cọ đầu lên má Giang Thận.
Dường như y rất cẩn thận, cọ một chút rồi lập tức lùi ra, cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Thận: "Vừa rồi ta mới ăn một ít dương khí, ngươi cảm thấy thế nào, có khó chịu không?"
Đầu hồ ly nhỏ thật tròn, cọ lên thấy ấm áp mềm mại, khiến lòng người ngứa ngáy.
"Không." Giang Thận mím môi, lại liếc nhìn hồ ly nhỏ đang cẩn thận ngồi bên cạnh, "Lại... Lại thử một lần?"
Làm gì có chuyện thử lại một lần?
Giang Thận còn đang ngâm nước suối mà Lê Nguyễn ghét để lông bị ướt.
Chỉ có thể chờ đến khi quay lại trong động.
Động của Lê Nguyễn vốn rất đơn sơ, chỉ là một sơn động bình thường không hề có dấu vết sinh hoạt. Giang Thận không thể tưởng tượng nổi hồ ly nhỏ đã làm thế nào để cư trú ở đây mấy trăm năm.
Nhưng bây giờ không như thế nữa.
Ngoài cửa động chất rất nhiều củi đốt mà hồ ly nhỏ nhân lúc tạnh ráo đi nhặt về. Hiện đã là đầu đông, thêm mấy ngày nữa chỉ e tuyết lại rơi, Giang Thận chỉ là phàm nhân không chịu được lạnh, nhất định phải nhóm lửa.
Giữa sơn động có một đống lửa nhỏ, bọn họ rời đi một lúc lâu nên ánh lửa đã gần tắt, Giang Thận cầm cành củi khều khều một chút, đống lửa lại cháy rực lên.
Sâu trong hang chia làm hai khu vực.
Bên trái chất một ít trái cây, thêm hai con thỏ hoang tối qua hồ ly nhỏ vừa săn được cùng mấy củ khoai lang. Bên phải là một chiếc giường nhỏ làm bằng cỏ khô.
Bởi vậy,Dù Giang Thận là người có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, nhưng có thể nhận ra hắn thực chất vẫn là một công tử quen sống trong nhung lụa, bởi lẽ hắn không ngủ được trên giường cứng. Trước đây khi hành quân, lúc có điều kiện thì phủ thêm mấy lớp đệm giường, lúc không có điều kiện thì cứ như vậy mà ngồi tới hừng đông, chỉ khi quá sức mệt nhọc mới ngủ được một giấc ngon lành, cơ thể quả thực khó chiều.
Bởi vậy nên giường cỏ này được trải dày gấp ba lần bình thường, độn lên thật cao, bên trên phủ bộ y phục bị rách hỏng đã được giặt sạch.
Tuy hơi đơn giản nhưng cũng khá êm ái.
Giang Thận ngồi xuống mép giường.
Đùi phải vẫn không thể chịu lực, chỗ bị thương cũng hơi sưng đỏ. Suy cho cùng Giang Thận không phải đại phu, không thể nối xương, chỉ biết dùng thảo dược đắp lên vết thương rồi dùng cành cây cố định chỗ gãy lại.
Việc vết thương có thể khỏi hoàn toàn và có để lại di chứng hay không, Giang Thận không thể tự khẳng định.
Nhưng hồ ly nhỏ lại tỏ ra vô cùng tự tin.
Luôn miệng nói chỉ cần y khôi phục pháp lực, búng tay một cái là có thể chữa khỏi cho Giang Thận.
Tiểu yêu quái này tự thổi phồng bản thân quá nhiều lần, Giang Thận không biết có nên tin hay không nữa...
Hắn đặt cây gậy trong tay sang một bên, cảm thấy có thứ gì đó đang lôi kéo mình.
Cúi đầu liền thấy hồ ly nhỏ ngồi bên chân hắn, dùng một cái chân lông xù túm vạt áo hắn, không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Giang Thận biết y muốn gì, cười bảo: "Đến đây đi, ngươi muốn thế nào?"
Lê Nguyễn trực tiếp nhảy vào trong lòng hắn.
Hồ ly nhỏ thật sự rất nhẹ.
Đuôi của y rủ xuống đất, cơ thể chỉ còn một nắm nho nhỏ, Giang Thận dùng hai bàn tay là có thể ôm lấy toàn bộ. Lông tơ đỏ tươi vừa bóng vừa mượt, sờ vào mềm mại như không có xương.
Giang Thận thậm chí còn không dám dùng sức nâng hồ ly nhỏ lên.
Như sợ hơi dùng lực một chút là sẽ làm đau y.
Khác với Giang Thận đang luống cuống tay chân, Lê Nguyễn thoải mái hơn nhiều.
Trước hết y cọ cọ l*иg ngực Giang Thận rồi dùng hai chân trước chống lên ngực hắn, vùi đầu vào hõm vai đối phương khoan khoái hít một hơi.
Dương khí tiến vào cơ thể qua đường hô hấp, hệt như mưa rào sau bao ngày hạn hán, lập tức gột rửa toàn thân y.
Lê Nguyễn thoải mái tới mức chóp đuôi cũng run lên, chưa đã thèm mà cụng tới cụng lui trong lòng Giang Thận.
Dáng vẻ này còn dính người hơn cả cún con mà Giang Thận từng nuôi.
Khóe môi Giang Thận gợi lên chút ý cười, hắn nâng một tay lên định sờ đầu hồ ly nhỏ.
Nhưng chưa kịp đυ.ng tới thì động tác đã trở nên cứng đờ.
"Ngươi..." Giang Thận đột nhiên tóm lấy một chân hồ ly nhỏ, nghiến răng hỏi: "Ngươi giẫm lên đâu vậy?"
"Ơ?"
Hồ ly nhỏ từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, một chân khác vẫn đặt trên ngực hắn.
Thậm chí bởi vì chân còn lại đang bị Giang Thận nắm trong tay mà cơ thể mất thăng bằng, lực giẫm chân lập tức tăng lên.
Giang Thận vội vàng buông tay: "Ngươi đừng giẫm nữa!"
Hồ ly nhỏ hơi hoang mang, chớp chớp mắt: "Nhưng đây là nơi tinh nguyên nồng đậm nhất mà."
Nói xong lại thử giẫm thêm một cái: "Không thoải mái sao? Là do trước đó bị thương à?"
Giang Thận hít sâu một hơi, khẽ nghiến răng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ ly nhỏ tuyệt đối không có ý xấu, hồ ly nhỏ chỉ muốn khôi phục tu vi sớm một chút thôi 0v0