Tống Trình đến tìm Bạch Trà, là vì muốn đền bù cho cô, mà bây giờ anh ta cảm thấy mình tới đây chỉ là tự hạ thấp mình, anh ta muốn nói Bạch Trà chỉ là mỉa mai anh ta, cho nên mới cố ý nói như vậy, nhưng đối mặt với Bạch Trà lúc này, anh ta không thể nói ra những lời này.
Dù sao cô cũng biểu hiện rõ ràng như vậy, cô ghét anh ta, cùng với việc cô bảo vệ Tống Tuyên, đều là thật.
Một người bình thường nói năng như một đế vương trong giới kinh doanh, vào lúc này vậy mà lại không nói nên lời.
Bạch Trà thu lại bớt khí thế của mình, cô thân thiện vô hại mỉm cười, “Đương nhiên, từ góc độ người thân, anh có tư cách quan tâm đến Tống Tuyên, tôi có thể đảm bảo với anh, trước khi Tống Tuyên hết hứng thú với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt.”
Tống Trình nheo mắt, "Bạch Trà, cô cho rằng quan hệ giữa người với người là chuyện đơn giản như vậy sao? Nếu cô thật sự thích Tống Tuyên, sao có thể dễ dàng nói ra nó sẽ mất hứng thú với cô?"
“Tôi nói như vậy thì có vấn đề gì sao?” Bạch Trà hoàn toàn không hiểu mạch não của anh ta, "Mối quan hệ giữa con người với nhau sẽ thay đổi, loại cảm xúc giống như thích đương nhiên cũng sẽ thay đổi, không ai có thể khẳng định sẽ thích một người suốt đời, khi Tống Tuyên thích tôi, tất nhiên tôi cũng sẵn sàng thích cậu ấy, nếu cậu ấy không thích tôi nữa, thì rời đi là xong rồi.”
Tống Trình đột nhiên cảm thấy bản thân hình như chưa bao giờ hiểu Bạch Trà.
Mọi người đều nói rằng Bạch Trà mất tích trở về, cô chắc chắn vẫn còn tình cảm với anh ta, ngay cả anh ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng trên thực tế cô sớm đã không đoái hoài đến anh ta rồi.
Nhiều người nói Tống Trình lạnh tình lạnh tính, nhưng người thật sự máu lạnh, là cô ấy.
Tống Trình không còn nhớ mình đã bị Bạch Trà đuổi ra khỏi nhà như thế nào, anh ta đột nhiên nghĩ đến những ngày khi còn ở bên cạnh Bạch Trà, lại nghĩ đến Lạc Tô Tô vừa bướng bỉnh lại đáng yêu, điều kỳ lạ là, ban đầu anh ta tìm đến Lạc Tô Tô, là vì cảm thấy Lạc Tô Tô rất giống Bạch Trà, nhưng mà bây giờ, anh ta chẳng tìm thấy trên người Lạc Tô Tô có điểm nào giống Bạch Trà cả.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tống Trình nhìn thấy một thanh niên xách túi đồ ăn vặt.
Tống Trình ổn định lại cảm xúc, nói: "Tống Tuyên, em và Bạch Trà không hợp."
Tống Tuyên lặng lẽ chớp mắt.
Đúng thế, làm sao có thể hợp được?
Tính cách của Tống Tuyên và Bạch Trà hoàn toàn trái ngược nhau, Bạch Trà tùy hứng phô trương, nhưng Tống Tuyên lại quá bình đạm tầm thường, hai người họ là người của hai thế giới.
Một cảm xúc kỳ lạ nào đó thúc đẩy Tống Trình lại mở miệng, nói: “Người như cô ta sẽ không thật lòng ở bên cạnh em, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Tống Tuyên, cô ấy có thể từ bỏ đoạn tình cảm này với em bất cứ lúc nào, em không thể tiếp tục lún sâu nữa.”
Tống Trình cho rằng anh ta nói không sai, Bạch Trà quá bạc tình, cô có thể dễ dàng từ bỏ tình cảm nhiều năm với anh ta, huống chi là Tống Tuyên?
"Anh nói sai rồi."
Nghe vậy, Tống Trình phục hồi thần lại, nhìn Tống Tuyên.
Đôi mắt đen của Tống Tuyên lúc này bình lặng như nước, dường như có sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác: “Chỉ cần tôi không phải là người rời đi, cô ấy sẽ không rời bỏ tôi trước."
Tống Trình nhất thời không nói nên lời, cười lạnh: "Em cho rằng em hiểu cô ta được bao nhiêu?”
"Nhiều hơn anh một chút."
Tống Trình nghẹn họng, cuối cùng anh ta cũng biết mình phải nhìn em trai bằng con mắt khác rồi, trong ấn tượng của anh ta, người em vốn giống như một người trong suốt này, giờ lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến vậy.
____ ____ ____