Tống Trình nghĩ tới điều gì đó, hơi nheo mắt lại, "Em thích cô ta từ khi nào?"
Là lần đầu tiên anh ta Đưa Bạch trà về Tống gia? Hay khi anh ta và Bạch Trà tổ chức tiệc đính hôn? Hay là lúc anh ta và Bạch Trà đang bàn bạc về ngày cưới?
Không ngờ, Tống Tuyên lại nói: “Cách đây không lâu, trong tiệc đính hôn của anh, khi cô ấy đi về phía tôi.”
Tống Trình không ngờ tới sẽ là đáp án này, nhất thời không kịp phản ứng.
Tống Tuyên bước vào thang máy, nhìn thẳng vào người đứng bên ngoài, ngữ khí nhàn nhạt: "Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh mất mặt, thật sự rất thú vị."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, người bên trong chỉ cúi người khẽ nhếch môi đem theo một tia ý cười, như thể đó chỉ là ảo giác của người khác.
Tống Trình sững sờ tại chỗ.
Bạch Trà đứng trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng sờ vào gương, kinh ngạc phát hiện tiến độ nhiệm vụ tăng lên rất nhiều.
Tiến độ thực hiện nhiệm vụ: 85%
Cô cẩn thận suy nghĩ về đối tượng xóa đói giảm nghèo của mình, studio game của Tống Tuyên và Vi Nhất đã bắt đầu, tòa nhà chưa hoàn thiện lần trước mua cũng bắt đầu sinh tiền rồi, cuộc sống của thôn dân ở thôn Vân Sơn cũng ngày càng tốt hơn... Khi cuộc sống của những người này ngày càng tốt, tiến độ còn lại chỉ là vấn đề thời gian, nói cách khác, cô có thể nằm xuống và tận hưởng cuộc sống rồi.
Có người ôm cô từ phía sau.
Bạch Trà nhìn người trong gương, thản nhiên hỏi: “Mua đồ ngon gì thế?”
“Kẹo dẻo, kẹo QQ, bánh pudding, bánh quy…” cậu hơi cúi người, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, lười biếng nhìn khuôn mặt cô trong gương, không chớp mắt.
Bạch Trà cười thành tiếng: “Chị đoán đều là vị dâu tây.”
Cậu khẽ "ừm", ánh mắt dần dần hạ xuống, đưa tay cởi chiếc nơ đang được buộc tùy tiện ở cổ váy ngủ của cô, dường như thấy nhàm chán, lại chậm rãi thắt lại, có điều chiếc nơ mà cậu thắt đẹp hơn nhiều so với nơ mà cô thắt.
Bạch trà cũng cho phép cậu nghịch ngợm, nhưng lúc này đã rất muộn rồi, cô muốn nhắc cậu đến giờ đi ngủ, lại nghe thấy giọng nói của cậu.
“Trà Trà, chị sẽ đợi em trưởng thành chứ?”
Bạch Trà hơi ngạc nhiên.
"Còn một năm ba tháng nữa."
"Hử?"
“Em sẽ đủ tuổi kết hôn theo luật định.”
Bạch Trà cười: “Em đang cầu hôn chị đấy à?”
Cậu gật đầu.
Bạch Trà thu hồi ánh mắt, "Đợi đến lúc đó, lỡ như em đổi ý, không muốn cưới chị nữa thì sao?"
Tống Tuyên cũng không hề thất vọng, ngay từ đầu cậu đã biết Bạch Trà sẽ không cần dựa dẫm vào đàn ông, có điều nhờ tốc độ của cậu nhanh, bây giờ mới có thể ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không cự tuyệt, nói cách khác, chỉ cần cậu có thể toàn tâm toàn ý, thì chỉ là vấn đề thời gian.
Bàn tay thắt nơ của cậu từ từ luồn vào trong váy.
Bạch Trà nhắc nhở: "Bây giờ đã khuya lắm rồi."
“Chỉ một lần thôi....” cậu vùi đầu vào cổ cô, như thể đang làm nũng, lại giống như bị ủy khuất, “Được không, chị?”
Bạch Trà nháy mắt liền dao động, đương nhiên không thể nói ra hai chữ ‘không được’.
Đêm khuya khoắt Tống Trình mới trở về Tống gia, liền nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Lạc Tô Tô hỏi: “Muộn như vậy rồi, anh đi đâu vậy?
"Đi gặp Tống Tuyên."
Trực giác của phụ nữa nhắc nhở Lạc Tô Tô, sự tình không đơn giản như vậy, cô ta muốn hỏi thêm, nhưng Tống Trình dường như đã đoán trước được suy nghĩ của cô ta, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Anh mệt rồi, có việc gì thì ngày mai nói.”
Nhìn bóng lưng của anh ta, Lạc Tô Tô cảm thấy thấp thỏm bất an. Lúc này, trước mắt cô ta hiện ra những gì Bạch Trà đã nói.
Liệu anh ta có yêu một thế thân có ngoại hình giống cô ấy không?
Lạc Tô Tô tự cho bản thân là người thoải mái, nhưng dường như khi sự nghiệp chịu tổn hại thì cô ta cũng trở nên yếu đuối hơn, cảm nhận được sự xót xa khó mà giải thích được.
Tống Dao đang trốn ở đầu cầu thang nhìn thấy cảnh tượng này liền lặng lẽ trở về phòng, lấy điện thoại nhanh chóng gửi tin nhắn.
[Anh trai tôi rất lạnh nhạt với vị hôn thê mới của mình!]
[Tôi nói rồi, có thể anh ấy thật sự không thích phụ nữ.]
Tống Dao đau đầu, anh trai cô lại bị táo bón thì cô còn có thể cho anh ấy chuối tiêu, anh ấy không thích phụ nữ, thì cô thật sự hết cách, cô thở dài: “Xem ra hương hỏa nhà chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào em trai tôi rồi.]
Người ở đằng kia trả lời: [Cậu còn có em trai à?]
[Đúng vậy, chúng tôi là sinh đôi, có lẽ vì là sinh đôi, nên sở thích khá giống nhau. Cả hai đều thích chơi game, thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt, còn thích nằm như cá muối… …]
[Thế hai người chắc là sẽ không cùng thích một người đâu nhỉ?]
Nhắc đến vấn đề này, Tống Dao chợt ngộ ra, cô và Tống Tuyên có nhiều sở thích giống nhau như vậy, mà lần nào cô cũng đều bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Bạch Trà, vốn dĩ mỗi lần nhìn thấy Bạch Trà, Tống Tuyên bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng nói không chừng trong lòng sớm đã để mắt đến Bạch Trà rồi!
Có thể lắm! Tiểu tử đó biết giả vờ lắm!
Tống Dao gõ chữ, [Cậu nói đúng lắm! Em trai tôi ngoài lạnh trong nóng! Mấu chốt là nó thật sự đã câu được bạn gái!]
[Cậu nói thế này... hình như tôi có một người bạn.]
[Bạn của cậu á?]
[Đúng, người bạn này của tôi theo đuổi một cô gái, cũng lẳиɠ ɭơ quá trời.]
Tống Dao bối rối: [Chẳng lẽ chúng ta đang nói về cùng một người ư?"]
Một lúc sau, họ gửi tin nhắn cùng lúc.
[Em trai tôi họ Tống.]
[Tên của bạn tôi chỉ có một chữ Tuyên.]
Tống Dao: "!!?"
Vi Nhất ở bên kia: "!!?"
Đây là loại tình tiết cẩu huyết gì thế, trên đời lại có sự trùng hợp đến như vậy ư!
____ ____ ____