Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 38: Không so được với bảo bối

Tống Trình vừa cảm thấy quen thuộc với Bạch Trà thế này, nhưng lại cũng cảm thấy Bạch Trà như vậy khiến anh ta cảm thấy xa lạ, cô đối với anh ta không kiên nhẫn, giống như thời cấp 3 vậy, đối với những người mà cô không thích, trước giờ cô chưa bao giờ thích lãng phí thời gian.

Tống Trình trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng, nói: "Năm đó không tìm được cô là lỗi của tôi, đối với cô mà nói, tôi không phải là một vị hôn phu đạt tiêu chuẩn, cho nên mặc kệ cô muốn trả đũa tôi thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận, nhưng tiền đề là, cô không thể làm tổn thương người vô tội.”

Bạch Trà buồn cười nói: "Tôi làm tổn thương người vô tội nào?"

“Tống Tuyên.” Tống Trình lấy từ trong túi ra tấm séc đã chuẩn bị trước, đặt lên bàn, “Cô muốn bao nhiêu, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi đều có thể đáp ứng.”

Bạch Trà liếc mắt nhìn qua, con số không hề nhỏ, anh ta cho tiền cho đến nghiện rồi à?

Tống Trình nói: “Bao nhiêu tiền cô mới có thể rời xa Tống Tuyên?”

Cảnh tượng này giống như tình tiết thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình cẩu huyết.

Bạch Trà cầm tờ séc lên, nhìn một lúc rồi mới cười nói: "Tống Trình, có phải anh từ sâu trong đáy lòng, anh rất xem thường em trai mình không?"

Tống Trình hơi ngơ ra.

Bạch Trà ném tấm séc trong tay đi, mặc dù cô đang ngồi còn anh ta đang đứng, nhưng khí thế của cô không hề yếu chút nào, một tay chống cằm, nheo mắt: "Ngay từ đầu, anh dường như căn bản không hề tin sẽ có người thật sự thích em trai mình, anh muốn kiểm soát cậu ấy, cái gọi là quan tâm cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, trên thực tế là bởi vì, anh cảm thấy trên đời này trừ người thân, thì không thể có người thật lòng với cậu ấy, đúng chứ?”

Đây là ý nghĩ mà trước đây Tống Trình chưa từng có, nhưng vào lúc này, khi những lời này được thốt nói từ miệng của cô, Tống Trình lại không thể phản bác, bởi vì không thể phản bác, trong lòng anh ta sinh ra một loạt cảm xúc dị thường khó mà miêu tả được.

Nhưng anh ta sẽ không nhận thua, chỉn đốn lại cảm xúc, anh ta hạ ánh mắt xuống, nói: “Cô dám nói cô không phải là cố ý tiếp cận nó không?”

“Đương nhiên là tôi cố ý.” Bạch Trà cười nói, “Dù sao nếu tôi không có hứng thú với cậu ấy, thì tại sao tôi lại chọn tiếp cận cậu ấy? Tống Trình, anh sẽ không cho rằng tôi là bởi vì anh nên mới ở bên Tống Tuyên đấy chứ? Anh có bao giờ nghĩ, bây giờ anh có thể ngồi đây nói với tôi vài câu, chỉ vì anh là anh trai của Tống Tuyên, nếu như anh không phải....”

Khóe môi Bạch Trà chậm rãi nhếch lên: "Trong mắt tôi, anh cũng chẳng kém hơn cỏ dại ven đường là bao, đến nhìn tôi cũng không thèm nhìn lần thứ hai."

Không phải Tống Trình chưa từng nghe đối thủ cạnh tranh nói xấu sau lưng mình, nhưng những lời nói khó nghe đó, sẽ không làm anh ta khó chịu như những lời nói nhẹ tênh bây giờ của Bạch Trà.

Anh ta là con cưng của trời, từ lúc sinh ra, dường như trong mắt người khác, anh ta luôn luôn là người tỏa sáng nhất, về phần Tống Tuyên, người khác nhiều nhất cũng chỉ nói một câu cậu ấy là em trai của Tống Trình. Không biết từ khi nào, Tống Tuyên đã trở thành người đứng dưới hào quang Tống Trình, ngay cả Tống Trình cũng đã dần quen với trạng thái tệp đính kèm của Tống Tuyên đối với anh ta.

Nhưng bây giờ, trong miệng Bạch Trà, người không đáng để nhắc tới lại là anh ta, trong căn nhà nhỏ này, địa vị của Tống Trình và Tống Tuyên trong mắt cô dường như trong nháy mắt đã bị đảo ngược.

Không rõ là không cam hay là tức giận, trong mắt Tống Trình hiện lên một tia cuồng phong đen tối, trong giọng nói mang theo sự cay nghiệt khiến chính anh ta cũng phải kinh ngạc: “Bạch Trà, cô đang đùa cái gì vậy? Tất cả chúng ta đều biết rất rõ Tống Tuyên là người thế nào, người như nó....”

Lý trí cuối cùng nhắc nhở Tống Trình phải ngậm miệng lại, anh ta sửng sốt, nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Bạch Trà, anh ta đột nhiên cảm thấy luống cuống: “Không phải tôi xem thường nó... tôi chỉ là, chỉ là...”

Chỉ là cái gì, anh ta không nói ra được.

Bạch Trà đứng lên, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại giống như nhìn thấu tâm tư của người trước mặt, khiến người ta không thể trốn tránh, giọng điệu càng bình tĩnh hơn: “Điều anh muốn nói chính tính cách Tống Tuyên kỳ quặc, không hòa đồng, cậu ấy không thể hòa nhập vào thế giới của người bình thường, cậu ấy chỉ là một kẻ lập dị thôi, phải không?

Tống Trình muốn phủ nhận, nhưng không biết vì sao, anh ta phủ nhận không nổi.

Ý cười của Bạch Trà không chạm tới đáy mắt, “Tính cách của cậu ấy quả thật kỳ quặc, đôi khi còn ấu trĩ như trẻ con, cũng không hòa đồng, không biết giao tiếp là khuyết điểm của cậu ấy, không thể hòa nhập vào thế giới bình thường, điểm này tôi cũng rất đồng tình, nhưng, cậu ấy không cần hòa nhập vào thế giới của người khác, thế giới của riêng cậu ấy đã đủ đặc sắc rồi.”

Tống Trình không hiểu, “Cô nói gì vậy?”

Bạch Trà cầm điện thoại trên bàn lên, trên đó là giao diện đăng nhập trò chơi, “Chắc là anh không biết, về phương diện game và máy tính cậu ấy có bao nhiêu thiên phú đúng không? Quả thật, xét về mặt quản lý công ty và đàm phán kinh doanh, cậu ấy hoàn toàn không thể so với anh, nhưng ở lĩnh vực sở trường của cậu ấy, anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi."

Cô nói anh ta là một kẻ vô dụng, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ bị coi thường như vậy!

Sắc mặt Tống Trình lạnh lùng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

"Cho nên, anh có ra bao nhiêu tiền cũng không đủ, dù sao đống tiền đó của anh....." Bạch Trà liếc nhìn Tống Trình từ đầu đến chân, khẽ mỉm cười, "So với bảo bối trên người cậu ấy, thì không đáng nhắc tới.”

Trong đêm, trên đường chỉ còn rải lác đác người.

Khi nghe thấy giọng nói phát ra từ trong tai nghe, chàng thanh nhiên dừng lại, từ từ đưa tay lên che mặt, chỉ để lại một đôi mắt đen láy dường như còn sáng hơn cả ánh trăng.

____ ____ ____