Ngủ Cùng Sói

Chương 9

Chương 9: Trở về

Dường như Bạc Cận Xuyên bị anh ta trêu chọc đến bật cười: “Tiền thì không thiếu, nhưng trong nhà có đứa nhỏ còn đợi tôi về, cho nên không qua xem náo nhiệt được.”

“Sao vậy? Đường đường là Bạc tổng còn sợ bị đứa nhỏ đắn đo à?”

Không đợi Tần Hạ nói thêm mấy câu nữa, Bạc Cận Xuyên đã không chút lưu tình cúp máy.

Tần Hạ chậc một tiếng, giang tay nói với người xung quanh: “Không còn cách nào, hiện tại Bạc tổng là người có gia đình, không giống với chúng ta.”

Chỉ đáng tiếc mấy cô bé mềm mại này.

Chẳng qua ở trong mắt Bạc Cận Xuyên, thật không có gì khác biệt, trước nay hắn luôn khinh thường nữ sắc.

Sau khi du học từ nước ngoài về, hắn tiếp quản công ty từ tay ông cụ, Bạc Cận Xuyên còn trẻ tuổi, bên dưới có không ít người cảm thấy chỉ là thùng rỗng.

Mặt ngoài thuận theo nhưng trong lòng không phục hắn.

Mấy năm trước Bạc Cận Xuyên vẫn luôn dành thời gian cho công việc, trong mắt người ngoài hắn chính là một người cuồng công việc.

Hắn không thiếu tiền, chỉ là đã quen dành tất cả thời gian cho công việc.

Đêm đã khuya, nhưng quản gia biết hắn sắp về, cho nên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Bạc Cận Xuyên mang về không chỉ hành lý còn cả một xe túi lớn túi nhỏ quà tặng, quản gia vội vàng phân phó cho hai người đi đến xách xuống.

Bạc Cận Xuyên đi ở phía trước, hắn không nói một lời, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc qua tầng hai.

“Thời tiểu thư vừa rồi còn xuống lầu uống nước, đoán chừng giờ này cô ấy còn chưa ngủ, tiên sinh có muốn lên thăm không?”

“Còn chưa ngủ?”

“Cô ấy nói là đau đầu, trong người không thoải mái.” Quản gia nói xong lại suy đoán: “Mấy ngày này ánh nắng mặt trời lớn, không biết có phải bị say nắng không.”

Bạc Cận Xuyên trầm ngâm một lúc, không đợi quản gia nói xong đã lên tầng hai.

Trong phòng Thời Ngữ không bật đèn, nhưng cửa phòng lại hé mở, Bạc Cận Xuyên cầm nắm cửa, nghe thấy cô rầu rĩ hừ một tiếng, lúc này mới cau mày bước vào.

“Cha nuôi…” Thời Ngữ mặc váy ngủ rộng thùng thình, cả người co lại trên giường, sắc mặt cô ửng hồng, nhìn qua giống như phát sốt.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, Bạc Cận Xuyên luôn cảm thấy mặt cô còn gầy hơn trước.

“Không thoải mái sao?” Bạc Cận Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay sờ lên trán cô thử nhiệt độ cơ thể.

Quả thật có chút nóng.

“Đã uống thuốc chưa?”

“Con uống rồi.” Lúc Thời Ngữ bị bệnh sẽ trở nên rất ngoan, dường như đã quên giận dữ anh.