Cơ thể cô thật mềm, ngay cả tiếng thở dốc cũng rất hay.
Bạc Cận Xuyên day trán, bụng nhỏ dâng lên huyết khí sôi trào, có lẽ thật ứng với câu nói kia của ông cụ.
Đàn ông đến tuổi nên lập gia đình, không thể độc thân quá lâu, kiểu người động vật máu lạnh trong mắt người khác như hắn, thế mà thiếu chút nữa có phản ứng với cơ thể của con gái nuôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc Bạc Cận Xuyên đi công tác từ nơi khác về vẫn chọn riêng vài món quà.
Thời Ngữ thích rất nhiều thứ, hơn nữa có mới nới cũ, Bạc Cận Xuyên đắn đo sợ không đoán trúng tâm tư của cô, chỉ nhớ rõ gần đây mấy cô gái trẻ tuổi rất thích thương hiệu này.
Chắc hẳn cô cũng sẽ thích, cho nên để nhân viên cửa hàng gói lại.
Trong vô thức, hộp quà chất đầy góc phòng khách sạn.
Vương tổng đến ký hợp đồng bị ngọn núi nhỏ đồ xa xỉ này làm cho giật mình: “Bạc tổng, thật đúng là không nghĩ đến cậu còn có tâm tư theo đuổi phụ nữ như vậy.”
Scandal của Bạc Cận Xuyên có thể nói là ít đến đáng thương.
Ngay cả Vương tổng cũng không kìm nén được lòng bát quái.
“Là mua cho con gái tôi.” Bạc Cận Xuyên lạnh nhạt đáp.
“Ồ, càng không nhìn ra, Bạc tổng còn trẻ như vậy đã có gia đình.”
Đôi mắt đen của Bạc Cận Xuyên nheo lại: “Đến tuổi dậy thì, có chút phản nghịch.”
“Chắc là con gái nhỉ, còn không dễ dỗ, cậu chỉ nói hai câu như thế, ai nghe xong cũng thấy mơ hồ.” Vương tổng trêu ghẹo.
Bạc Cận Xuyên cũng đi theo mím môi cười.
Dỗ qua mới biết được không dễ dỗ đến mức nào.
Xử lý xong xã giao bên này, Bạc Cận Xuyên để trợ lý mua vé máy bay trở về, sớm hơn dự kiến nửa ngày.
Một đường phong trần mệt mỏi, vừa mới xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Tần Hạ, nói bên chỗ hội sở Cẩm Hoa có một bữa tiệc riêng, hỏi hắn xem có muốn đến hay không.
Hai nhà xem như thế giao, từ nhỏ đã quen biết, nói chuyện không cần quanh co lòng vòng như người khác.
“Đều là người quen cả, không cần giở giọng quan.” Tần Hạ biết hắn không thích nhất trong tiệc rượu bị người ta bắt chuyện, vội vàng nói trước.
“Nơi này có mấy cô em dáng dấp xinh đẹp, có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Không cần.” Bạc Cận Xuyên lãnh đạm nói, cho dù anh ta có ba hoa chích chòe như thế nào vẫn không có hứng thú.
Tần Hạ thở dài: “Bạc tổng cậu thật đúng là người bận rộn, đâu phải không có tiền, làm hăng say như vậy làm gì.”