Đúng chín giờ sáng, Trì Trì và Hoắc Tiểu Trà thành công ngồi ăn bữa sáng.
Trì Trì tự tin tràn đầy, cả bữa ăn cậu đều khoe khoang món ăn mình nấu.
“Ngon không? Ăn ngon đúng không Tiểu Trà? Có phải con cảm giác muốn ăn thêm một cái nữa không?”
Lúc đầu Hoắc Tiểu Trà còn cổ vũ khen “ăn ngon”, sau đó bé bị papa hỏi phiền bèn nói: “Papa, chỗ sủi cảo này không phải do papa gói.”
“Vậy để lần sau papa gói cho con ăn nhé?”
Hoắc Tiểu Trà: ?
“Con không cần…”
Ăn sáng xong, Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà ra ngoài.
Hoắc Tiểu Trà nửa tin nửa ngờ, papa muốn để chú Hiểu Minh Tinh xin lỗi bé thật ư? Cuối cùng bé quyết định mặc chiếc quần yếm đen cực, cực, cực kỳ nghiêm trang của mình vào.
Hừ, hôm nay nhất định bé phải nổi bật hơn chú Hiểu Minh Tinh kia mới được.
Bé nhất định phải “thịnh khí lăng nhân”, phải “khí phách bức người”, phải biểu lộ khí thế của cậu chủ nhỏ nhà họ Hoắc ra ngoài.
Trì Trì mở cửa, Hoắc Tiểu Trà dùng tay nhỏ chân nhỏ bò lên ghế.
Trì Trì vỗ vỗ mông giúp đỡ bé leo lên.
“Papa chọn sẵn quần áo cho con rồi mà? Sao con lại mặc bộ này thế? Bộ đồ này có phải hơi lộn xộn… không?”
Hoắc Tiểu Trà leo lên đúng vị trí, vừa rồi bé cố sức leo lên khiến khuôn mặt đỏ bừng: “Con nhất định phải mặc bộ này.”
“Được được được.” Trì Trì cài dây an toàn cho bé xong xuôi mới ngồi lên ghế lái: “Chúng ta đi thôi.”
*
Trì Trì đỗ xe dưới tầng hầm rồi dẫn Hoắc Tiểu Trà tới khách sạn Hoa Đình trước.
Đúng lúc này luật sư gửi tin nhắn cho cậu.
[Anh Trì, tôi đến rồi.]
[Tôi đã nhìn thấy anh.]
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen bước nhanh tới, vươn tay: “Xin hỏi là anh Trì đúng không ạ? Tôi là thực tập sinh mới tới văn phòng luật sư, Thời Tập Sinh.”
Trì Trì bắt tay với cậu ấy: “Chào cậu, tôi là Trì Trì. Hôm nay làm phiền cậu rồi.”
Thời Tập Sinh cười nói: “Anh khách sáo quá.” Cậu ta cúi đầu, ngồi xổm xuống chào hỏi Hoắc Tiểu Trà: “Đây là con trai anh Trì đúng không, chào bạn nhỏ.”
Hoắc Tiểu Trà vươn tay: “Chào chú.”
“Ồ.” Thời Tập Sinh nhanh chóng phản ứng lại bắt tay với bé.
“Hôm nay làm phiền chú rồi.” Hoắc Tiểu Trà máy móc - giọng điệu non nớt - lặp lại.
“Bạn nhỏ không cần khách sáo.” Thời Tập Sinh đứng dậy nói với Trì Trì: “Bọn họ đến rồi, để tôi dẫn anh Trì qua đó.”
“Được.”
Thời Tập Sinh dẫn hai ba con lên một căn phòng ở tầng hai quán cà phê.
Cậu ấy đẩy cửa ra, hai người bên trong lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa.
“Cậu Trì đến rồi.”
Trì Trì gật đầu với họ rồi dẫn Hoắc Tiểu Trà vào phòng, ôm bé ngồi lên ghế.
Trì Trì gọi hai ly sữa bò, dặn dò người phục vụ lấy thêm đường. Cậu thả đường vào ly sữa của mình khuấy lên.
Hoắc Tiểu Trà ngồi bên cạnh cậu, bé vô cảm nhìn người đàn ông đối diện.
Hiểu Minh Tinh ngồi trong phòng nhưng vẫn đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, sợ bị người khác nhận ra.
Trì Trì nhìn Hoắc Tiểu Trà rồi lại nhìn thoáng qua Hiểu Minh Tinh, cậu đang định lên tiếng, Kim Kỷ Nhân bên cạnh đã đẩy đẩy cậu ta.
Hiểu Minh Tinh lập tức tháo những thứ trên mặt xuống, đứng lên.
Cậu ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Rất xin lỗi Tiểu Trà, chuyện trước đây là chú không đúng, chú không nên xúi giục ba cháu làm những chuyện sai lầm đó. Chú thật sự xin lỗi, mong cháu tha thứ cho chú.”
“Chú và ba cháu không có quan hệ gì cả, chú chỉ muốn… tiền của ba cháu thôi.” Hiểu Minh Tinh cắn răng: “Cháu đừng hiểu lầm ba cháu. Mấy hôm trước ba cháu đến gặp chú để giục chú trả lại tiền.”