Đêm qua Hiểu Minh Tinh viết hai đoạn này gửi cho Trì Trì góp ý, sau đó cậu ta sửa chữa lại.
Cậu ta sửa đi sửa lại ba lần, cuối cùng Trì Trì mới vừa ý. Trì Trì yêu cầu cậu ta phải nói những lời này chân thành và cảm xúc, phải khiến Hoắc Tiểu Trà hoàn toàn tin tưởng.
Trì Trì hao tâm tổn huyết xây dựng cảm giác an toàn cho bé con.
Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Minh Tinh chẳng ra gì, không ngờ tới thời điểm quan trọng, kỹ năng diễn xuất của cậu ta bỗng nhiên bùng nổ.
Hoắc Tiểu Trà lắc lư chân nhỏ nhìn Trì Trì. Trì Trì cũng quay sang nhìn bé, đẩy ly sữa bò không thêm đường sang: “Con tin tưởng papa một lần được không?”
Hoắc Tiểu Trà nhận cốc sữa bò, nghiêm túc nói: “Con tin papa, nhưng con sẽ không tha thứ cho chú ấy.”
“Ừm.” Dù sao sau này cậu và bé con cũng không gặp lại cậu ta nữa.
Trì Trì nhìn thoáng qua Hiểu Minh Tinh, cậu ta hiểu ý, lập tức ngồi xuống.
Kim Kỷ Nhân lấy một chiếc túi giấy ra, Thời Tập Sinh cũng lấy hợp đồng trong túi công văn ra, hai bên giải quyết thủ tục giấy tờ.
Mấy hôm trước Trì Trì đã đọc hợp đồng rồi. Cậu xem lại một lần, xác định hai bản hợp đồng này giống hệt bản hôm trước cậu đọc mới ký tên lên.
Cuối cùng Kim Kỷ Nhân nói: “Số tiền cậu gửi Hiểu Minh Tinh trong một năm này đã chuyển vào tài khoản cậu rồi. Công ty chúng tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình cậu ta, hy vọng cậu Trì thông cảm cho.”
Trì Trì nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thấy đã nhận được tiền mới gật gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện coi như đã giải quyết xong.” Cậu hơi ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Anh nộp thuế chưa?”
“...” Kim Kỷ Nhân sững sờ: “Nộp… Để tôi liên lạc với ngân hàng hỏi lại xem. Nếu cậu muốn, có thể nộp thuế luôn.”
“Được.” Trì Trì gật đầu: “Cậu ta không tìm fans hâm mộ khác đòi tiền chứ?”
“Không không, tuyệt đối không có chuyện này.” Hiểu Minh Tinh vội vàng xua tay.
“Vậy là tốt rồi.” Trì Trì cất hợp đồng cẩn thận rồi gật đầu với Kim Kỷ Nhân: “Tôi đi trước đây, sau này anh nhớ quản cậu ta chặt hơn đó.”
Trì Trì dắt Hoắc Tiểu Trà rời khỏi quán cà phê, chuyển tiền công làm việc mấy hôm nay cho Thời Tập Sinh.
“Anh Trì quyết đoán thật đó, dao sắc chặt đay rối.” Thời Tập Sinh nhìn tiền đến tay, cười nói: “Cảm ơn anh Trì, sau này anh gặp bất cứ vấn đề gì liên quan đến pháp luật đều có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ không thu phí tư vấn.”
Trì Trì suy tư: “Hiện tại tôi đang có một vấn đề.”
“Mời anh nói.”
Trì Trì che lỗ tai Hoắc Tiểu Trà lại, nhẹ giọng hỏi: “Là thế này, tôi và người giám hộ còn lại của bé con đã ước định mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho anh ta ba mươi vạn tiền nuôi dưỡng thì anh ta mới đồng ý để bé con ở lại bên cạnh tôi. Tôi muốn biết cách làm này có hợp pháp không?”
“Hả?” Thời Tập Sinh ngỡ ngàng: “Chẳng phải tiền nuôi dưỡng là người nuôi được nhận ư?”
Trì Trì vui vẻ hoan hô: “Nghĩa là trường hợp này không hợp pháp đúng không? Yee!”
Trì Trì hoan hô vô thức thả lỏng bàn tay đang bịt tai Hoắc Tiểu Trà ra.
Hoắc Tiểu Trà nhìn cậu vẻ khó hiểu, nhưng bé vẫn mỉm cười theo.
Thấy papa vui vẻ, bé cũng vui theo.
Thời Tập Sinh mỉm cười: “Anh Trì có thắc mắc gì về việc nuôi dưỡng con cái trong hôn nhân đều có thể liên lạc để tôi tư vấn. Tuy tôi mới tốt nghiệp, đang làm thực tập sinh, nhưng văn phòng tôi có mấy vị luật sư có thế mạnh về kiện tụng ly hôn, một khi họ ra tay chắc chắn sẽ thắng. Nếu anh Trì cần, tôi sẽ giới thiệu họ cho anh.”