“Không… Không phải, do papa nghe con nói qua điện thoại nên giọng nói bị biến đổi thôi.”
“Papa về đón con và ông Trương, trưa nay papa mời hai ông cháu ăn bữa tiệc lớn nhé!”
Hoắc Tiểu Trà nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng trả lời: “Dạ.”
Thì ra bé hiểu lầm papa, papa không muốn bỏ rơi bé.
Trì Trì cắn ngón tay.
Hu hu hu, cậu thật nghèo!
Trì Trì vốn định lái xe về đón hai ông cháu, nhưng ông Trương nói không cần, ông sẽ gọi xe đưa Hoắc Tiểu Trà đến.
Trì Trì chia sẻ vị trí cho ông Trương rồi vào một quán cà phê gần khách sạn Hoa Đình, cậu ngồi gần cửa sổ để tiện quan sát khi nào hai người tới nơi.
Trì Trì vẫn hơi lo lắng.
Mấy hôm nay cậu và Hoắc Tiểu Trà dính nhau như hình với bóng. Vậy mà hiện tại không có bé con bên người cậu cảm thấy không quen lắm.
Trì Trì đã cảm nhận được sự lo lắng của bậc làm cha làm mẹ.
Cậu chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Bỗng nhiên một người đàn ông trung niên mặc tây trang tới gần, anh ta hơi cúi đầu chào hỏi rồi nhẹ nhàng nói: “Chào cậu Trì.”
Trì Trì quay đầu lại khó hiểu: “Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi tên là Kim Kỷ Nhân, là quản lý của Hiểu Minh Tinh.”
“Chào anh.” Trì Trì đứng dậy, nghiêng người vươn tay: “Mời anh ngồi.”
Kim Kỷ Nhân gật đầu, ngồi xuống đối diện cậu.
“Tối qua Hiểu Minh Tinh đã kể mọi chuyện với tôi rồi. Ngại quá, tối qua tôi mới biết chuyện. Xin lỗi cậu, là do chúng tôi không quản lý chặt các ngôi sao trong công ty mới xảy ra chuyện này. Hôm nay tôi tới đây vì muốn chân thành xin lỗi cậu Trì.”
Trì Trì mím môi, cậu ngước mắt lên hỏi lại: “Lúc trước cậu ta nhận được vai diễn anh cũng không biết à?”
Trì Trì tuyệt đối không dùng chủ ngữ là “tôi”, bởi người làm những chuyện này là nguyên chủ chứ không phải cậu.
Cậu nhắc đến chuyện trước đây nguyên chủ tìm vai diễn cho Hiểu Minh Tinh, lúc đó cậu ta còn “ban thưởng” cho nguyên chủ cùng đi quán bar. Tất nhiên cuối cùng nguyên chủ là người thanh toán.
Hai người này khiến Trì Trì cực kỳ buồn nôn.
Kim Kỷ Nhân hơi sững sờ, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tất nhiên anh ta có biết một ít… Chẳng qua lúc đó anh ta cảm thấy đó là chuyện nhỏ, vừa có tài nguyên lại vừa…
Chuyện tới mức này, anh ta chỉ biết liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Trì Trì đã thấy một chiếc xe taxi dừng lại bên đường qua cửa kính, ông Trương bước xuống xe.
Cậu quay đầu lại nhìn Kim Kỷ Nhân nói: “Tôi không có ý đe dọa mấy người. Tôi chỉ đơn giản muốn Hiểu Minh Tinh trả lại tiền và đừng đến quấy rầy tôi mà thôi, tôi có thể chiết khấu cho cậu ta, chỉ cần trả lại tôi…”
Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chín chín phần trăm.”
Kim Kỷ Nhân biết đây là kết quả tốt nhất, anh ta vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Trì Trì đứng dậy rời đi, Kim Kỷ Nhân vội vàng đứng lên kẹp chút tiền mặt dưới ly cà phê: “Cậu Trì cứ để tôi trả tiền ly cà phê này đi.”
“Hiện tại công nghệ rất phát triển.” Trì Trì quơ quơ điện thoại: “Tôi đã quét mã trả tiền rồi.” Nói rồi cậu gật đầu với Kim Kỷ Nhân: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt cậu Trì.”
Trì Trì ra khỏi quán cà phê, vẫy vẫy tay với Hoắc Tiểu Trà: “Bảo bối nhỏ, papa ở đây.”
Hoắc Tiểu Trà quay đầu lại, thấy papa gọi mình, bé lập tức nhoẻn miệng cười, đôi chân ngắn nhỏ chạy như bay về phía cậu: “Papa!”