Sao hôm nay bé con nhiệt tình thế nhỉ? Rõ ràng hai người mới không gặp nhau gần hai tiếng thôi mà?
Trì Trì véo nhẹ khuôn mặt Hoắc Tiểu Trà rồi dắt bé đi về phía ông Trương.
“Cháu có làm phiền chú quá không ạ?”
“Không đâu.” Ông Trương lắc đầu: “Tôi đưa thằng bé đến rồi. Cậu cứ dẫn thằng bé từ từ chơi đi, tôi về trước đây.”
“Chú ở lại ăn cơm với hai ba con cháu được không? Mấy ngày nay cháu ăn cơm nhà chú, hôm nay cháu mời chú, coi như cảm ơn chú mấy hôm nay cho cháu ăn ké.”
Trì Trì thấy ông do dự lại lấy một xấp phiếu giảm giá ra: “Hơn nữa chú xem này, khách sạn cho cháu ba tờ phiếu giảm giá ăn buffet cơ. Nếu cháu và Tiểu Trà ăn sẽ thừa một tờ, không thể đi ăn thêm lần nữa được. Chú đi chung với bọn cháu đi.”
*
Tầng mười lăm khách sạn Hoa Đình, Thành Đô.
Trì Trì như cá gặp nước di chuyển qua lại giữa quầy đồ ăn Trung Quốc với đồ Tây, giữa quầy hải sản với quầy đồ ngọt.
Cậu cầm đĩa đứng đối diện đầu bếp đang nướng dê nguyên con suy tư gì đó.
Hoắc Tiểu Trà kéo quần áo cậu: “Papa?”
“Papa đang học cách làm dê nướng nguyên con để sau này làm cho con ăn.”
Hoắc Tiểu Trà hơi sợ, papa nói nghiêm túc ư?
“Hay là để ông Trương học đi ạ.”
“Không được, chúng ta không thể làm phiền ông Trương mãi được. Số phận của mình phụ thuộc vào bản thân chứ không phải ông trời…”
“Papa, con muốn ăn bò bít tết bên này.”
Hoắc Tiểu Trà vội kéo Trì Trì đi, bé không muốn ăn cơm papa nấu chút nào.
Trì Trì đành phải đi theo Hoắc Tiểu Trà, cậu vừa đi vừa lấy những món mình thích, còn không quên lấy cả những món bé con thích.
Trì Trì không ép bé phải ăn bao nhiêu, ăn những gì, mà chỉ dặn dò một câu: “Con phải đảm bảo sẽ ăn hết những thứ con lấy, đừng lãng phí đồ ăn đó.”
Hoắc Tiểu Trà gật đầu: “Dạ.”
Ba người ngồi gần cửa sổ sát đất, Hoắc Tiểu Trà lắc lư chân nhỏ ăn thịt bò bít tết papa cắt cho bé.
Trì Trì đã ăn no, cậu chống cằm ngây ngốc nhìn cảnh vật bên ngoài đợi tiêu cơm.
Hoắc Tiểu Trà thấy vậy hơi suy tư, bé đẩy chiếc bánh kem nhỏ của mình đến trước mặt papa: “Con cho papa chiếc bánh kem này, ngọt lắm ạ. Papa mau ăn đi.”
Trì Trì tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bé.
Hoắc Tiểu Trà xấu hổ nói: “Con ăn không nổi nữa, con chỉ… Con nhớ papa thích ăn ngọt.”
Trì Trì cầm bánh kem nhỏ lên bỏ vào miệng: “Ừm! Ăn ngon lắm, cảm ơn Tiểu Trà nha.”
“Không có gì ạ.” Hoắc Tiểu Trà đỏ mặt quay đầu lại, tiếp tục ăn đồ ăn trong đĩa.
Ông Trương ngồi đối diện thấy cảnh “ba hiền con thảo” này, lập tức thay đổi cái nhìn về Trì Trì.
Ăn trưa xong, Trì Trì lật lật mấy tờ phiếu giảm giá khách sạn tặng trong túi áo sơ mi: “Giờ chúng ta nên tới rạp chiếu phim gia đình hay cung thiếu nhi nhỉ?”
Hoắc Tiểu Trà và ông Trương không có ý kiến, cuối cùng Trì Trì quyết định tung xúc xắc trong điện thoại.
“Ra số chẵn chúng ta sẽ đi xem phim, còn ra số lẻ thì đi cung thiếu nhi.”
*
Buổi trưa, cung thiếu nhi khá vắng, Hoắc Tiểu Trà ăn no ngồi trên thảm xốp ngoan ngoãn chơi cát động lực.
Trì Trì và ông Trương ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh nghỉ ngơi. Trì Trì cầm cốc nước vừa uống vừa thẫn thờ xem Hoắc Tiểu Trà chơi cát.
Ông Trương quay sang nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu nhìn Hoắc Tiểu Trà tràn ngập yêu thương.