Trì Trì cất điện thoại, hạ cửa sổ xe xuống: “Là cậu à, có việc gì không? Tôi đã nói ba ngày sau cậu phải trả tiền cho tôi. Giờ luật sư của tôi không có mặt, tôi cũng chưa nghĩ kỹ nên chuẩn bị hợp đồng thế nào.”
Trì Trì chống đầu gác chân giống tổng tài bá đạo rồi lại nhịn không được muốn cười phá lên, lời kịch này nghe xấu hổ thật.
Còn mục đích của Hiểu Minh Tinh là tới hòa giải, thậm chí là kết giao.
Đêm qua cậu ta tính toán thử số tiền và giá cả những thứ hơn một năm nay cậu ta đòi của Trì Trì, kết quả con số đó khiến cậu ta cực kỳ khϊếp sợ. Cậu ta không trả nổi số tiền đó nên muốn thử “lấy thân trả nợ.”
Lúc đầu cậu ta không tình nguyện chút nào, bởi vì cậu ta cho rằng bản thân thừa sức xứng đôi với Trì Trì.
Chỉ là hiện tại nhìn người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, ăn mặc đơn giản khí chất kia, cậu ta lại không chắc chắn lắm.
“Trì Trì, tôi sai rồi. Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn thích anh…”
Trì Trì hít một hơi thật sâu, cố gắng không mắng thành lời. Rốt cuộc ánh mắt của nguyên chủ có vấn đề gì không thế?
Cậu nghiêm túc nói: “Cậu cách xa tôi ra, tôi có con rồi.”
“Tôi biết, tôi không ngại…”
“Tôi để ý, tôi sợ cậu dạy hư thằng bé…”
Đúng rồi, hôm qua luật sư nhắc nhở cậu một câu đó là ngôi sao để ý đến danh tiếng nhất.
Trì Trì lấy điện thoại ra giả bộ muốn chụp ảnh cậu ta.
Quả nhiên cậu còn chưa kịp nói gì Hiểu Minh Tinh đã thay đổi sắc mặt sau đó đặt bó hoa hồng xuống mặt đất.
“Trì Trì, nếu anh không vui vậy tôi đi trước nhé, xin lỗi anh.”
Nói rồi cậu ta cúi đầu tạm biệt, xoay người chạy mất như sợ bị Trì Trì chụp được.
Mà chiếc điện thoại trên tay cậu còn chưa mở camera lên.
Trì Trì xuống xe, nhặt bó hoa hồng trên mặt đất lên đưa cho dì lao công gần đó. Dì lao công cười không khép được miệng: “Cảm ơn cậu.”
Trì Trì đi thang máy tới tầng một khách sạn.
Thủ tục trả phòng rất đơn giản, Trì Trì chỉ cần ký tên sau đó đợi một lúc đã nhận được tin nhắn trả tiền phòng tới tài khoản “Tiền nuôi dưỡng Tiểu Trà trưởng thành.”
Trì Trì cảm thấy thật châm chọc, vậy mà nguyên chủ dám lấy tiền trong chiếc thẻ này bao dưỡng ngôi sao.
Trước khi đi, nhân viên khách sạn còn tặng cậu mấy tấm thẻ giảm giá.
“Anh là khách vip của khách sạn chúng tôi nên mỗi quý đều nhận được các loại phiếu giảm giá.”
Trì Trì nhắm mắt lại, xem ra nguyên chủ đặt phòng cho Hiểu Minh Tinh ở đây rất nhiều lần, nhiều đến nỗi trở thành khách hàng vip luôn rồi.
Trì Trì cố nén cảm giác muốn mắng chửi người khác, cầm một đống phiếu giảm giá rời đi.
Cậu tiện tay lật lật mấy tờ phiếu giảm giá, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi cho ông Trương: “Thần bếp, là cháu, thần bếp nhỏ nối nghiệp của chú đây. Chú làm cơm trưa chưa, cháu đang có mấy tờ phiếu giảm giá nhà hàng đây. Hôm nay cháu mời, cháu về nhà đón chú và Tiểu Trà đi ăn cơm nhé!”
Bên kia, ông Trương vừa nhận được điện thoại của cậu là lập tức gọi Hoắc Tiểu Trà đang trông mòn con mắt vô cùng đáng thương tới, đặt điện thoại bên tai bé.
Hoắc Tiểu Trà nghe được giọng cậu thì nhịn không được hít hít mũi: “Papa…”
“Tiểu Trà à?” Trì Trì bị giọng điệu bé làm hoảng sợ, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Con sao thế? Không có papa ở bên nên con khóc nhè hả?”