Hoắc Tiểu Trà cứng người. Bé sai rồi, papa vẫn ngốc nghếch như hôm qua chứ không hề thay đổi chút nào.
Trì Trì đưa lát bánh mì còn nguyên của cậu cho Hoắc Tiểu Trà: “Con ăn tạm trước đi. Ngày mai papa chắc chắn sẽ dậy sớm làm bữa sáng dinh dưỡng cho con.”
Hoắc Tiểu Trà gật đầu ủ rũ nói: “Dạ.”
*
Ăn sáng xong, Trì Trì đang định mang chén đĩa vào bếp rửa thì điện thoại cậu bỗng nhiên reo lên.
Trì Trì đặt bát đĩa xuống, đi vào một góc nghe máy.
“Chào anh, xin hỏi anh là anh Trì đúng không? Tôi là nhân viên của khách sạn Hoa Đình tại Thành Đô ạ.”
“Tôi đây.”
“Là thế này, đêm qua anh có gọi điện nói muốn trả phòng. Chúng tôi đã xử lý thủ tục trả phòng cho anh rồi, nhưng vì số tiền thừa quá lớn nên hiện tại chúng tôi cần anh đích thân tới ký tên xác nhận. Xin hỏi khi nào anh có thời gian tới đây xử lý thủ tục ạ?”
Trì Trì hỏi một câu: “Người ở căn phòng đó đi chưa?”
“Ý anh là cậu Hiểu ạ? Sáng hôm nay cậu ấy đã rời đi rồi ạ.”
“Vậy được rồi, để hôm nay tôi bớt chút thời gian qua khách sạn một chuyến, làm phiền mọi người quá.”
“Chúng tôi rất vinh hạnh được phục vụ anh ạ.”
Trì Trì ngắt máy, quay lại nhìn Hoắc Tiểu Trà.
Hoắc Tiểu Trà vốn đang nhìn trộm, bé thấy cậu chuẩn bị quay đầu lại thì lập tức quay sang giả vờ xem TV.
Bé nghe thấy có người gọi điện hẹn papa ra ngoài.
Papa sẽ không ra ngoài đâu đúng không? Bé không muốn papa ra ngoài chút nào.
Trì Trì nhìn bé suy tư: “Tiểu Trà, con thay giày đi. Papa dẫn con xuống nhà ông Trương dưới tầng chơi một lát nhé.”
Hoắc Tiểu Trà cúi đầu.
Bé đã hiểu, bé nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng…”
Trì Trì dẫn bé con và cầm một ít đồ chơi xuống tầng.
“Giờ cháu ra ngoài khoảng một tiếng, sẽ về nhanh thôi ạ. Làm phiền chú quá.”
Ông Trương nắm tay Hoắc Tiểu Trà, không biết có nên tin tưởng lời cậu nói không.
Dù sao thì Trì Trì cũng đã làm loại chuyện này quá nhiều lần.
Nhưng ông là người trưởng thành, ít nhất mặt ngoài phải tỏ ra lịch sự: “Được, vậy cậu về sớm chút.”
“Vậy cháu đi đây.” Trì Trì véo nhẹ khuôn mặt Hoắc Tiểu Trà, ám chỉ bé mau tạm biệt papa.
Nhưng Hoắc Tiểu Trà không hiểu ý cậu, bé quay đầu đi né tránh.
Trì Trì đi xuống tầng rồi lên xe. Hoắc Tiểu Trà đứng trên tầng nhìn cậu rời đi, mấy chiếc răng sữa liên tục cọ xát vào nhau.
Papa thật chán ghét!
Cả đời này bé sẽ không tha thứ cho papa!
*
Trì Trì lái xe hơn mười phút, cậu lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn. Cậu vừa bước xuống xe một bóng người lập tức lao về phía cậu như thợ săn thấy con mồi.
Trì Trì nhanh nhẹn chui lại vào trong xe, khóa chặt cửa.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, Trì Trì ngồi trong xe vỗ vỗ ngực cảm thán may mà cậu phản ứng nhanh.
Hiểu Minh Tinh ôm một bó hoa hồng lớn, cậu ta đứng bên ngoài đập cửa sổ xe: “Trì Trì, tôi biết là anh. Tôi nhận ra xe của anh, anh vẫn còn tức giận à? Anh xuống xe gặp tôi đi?”
Trì Trì không quan tâm đến cậu ta, còn chẳng thèm hạ cửa sổ xe xuống. Cậu lấy điện thoại ra tra ảnh Hiểu Minh Tinh.
Nói thật thì cậu không nhớ rõ bộ dạng cậu ta thế nào.
Tuy người thật và ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, không giống nhau lắm, nhưng cậu vẫn nhìn ra được vẻ ngoài cậu ta thế nào.