Tôi Bị Hào Môn Lão Nam Nhân Quấn Lấy

Chương 2

Trong mắt Hoắc Ngôn Sinh không giống vừa mới tỉnh ngủ, tại thời điểm Dung Lân mặc quần áo, hắn cũng đã tỉnh, sở dĩ không nhúc nhích, là muốn nhìn Dung Lân muốn làm cái gì.

Xoay người ngồi dậy, chăn màu trắng từ trên người hắn tuột xuống, nửa người trên lộ ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ, không khoa trương, thoạt nhìn tràn ngập năng lượng.

Xốc chăn lên xuống giường, hắn cứ như vậy chân trần đi đến trước bàn, đem thẻ ngân hàng trên bàn cầm lên, hạ mi mắt, trong mắt nổi lên ý cười, khóe môi nhẹ nhàng câu lên một chút, lộ ra một tia dung túng bất đắc dĩ.

Nghĩ đến tối hôm qua người nọ ôm hắn không chịu buông tay, nói hắn lớn lên rất đẹp, mắt đào hoa, bất giác trong ý cười liền dày hơn vài phần.

Hắn hỏi cậu đã thành niên chưa, đối phương lấy ra chứng minh thư cho hắn xem, hắn mới biết được đêm qua là lễ thành niên 18 tuổi của cậu.

“Dung Lân.” Lưu luyến mà phun ra hai chữ này, nhẹ nhàng cười.

Xốc chăn lên, thấy ga trải giường có một vệt đỏ, trong mắt Hoắc Ngôn Sinh ý cười lại dày đặc thêm một phần……

Dung Lân từ khách sạn đi ra, Thẩm Đông gọi điện thoại tới, hỏi cậu một chút đêm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào, di động hiện tại đã hết pin, cậu chỉ có thể lái xe về nhà trước, sạc pin là một chuyện, chuyện quan trọng là phải nhanh nhanh đi tắm.

Đêm qua một đêm phóng túng, nam nhân kia hiển nhiên không có dùng bảo hộ, lúc này có cảm giác dính nhớp, làm cậu thấy rất khó chịu, yên lặng cầu nguyện đối phương không có bệnh gì.

Về đến nhà, Dung Khải Minh vừa vặn không ở nhà, cậu hiện tại cũng không có tâm tình ứng phó ông, chịu đựng cả người khó chịu mà chạy về phòng, đóng cửa lại trực tiếp đi vào phòng tắm.

Cởϊ qυầи áo nhìn dấu vết trên người, Dung Lân tim đập thình thịch vài cái, mở vòi nước ra, ấm áp nước chảy xuống, mới làm cậu cảm thấy thoải mái một ít.

Trong ngoài tắm sạch sẽ ba lần, mới từ phòng tắm đi ra, Dung Lân cũng chỉ còn lại một cái ý tưởng, ngủ.

Bất quá vẫn là chịu đựng mệt mỏi trên người lấy di động đang sạc pin. Sau đó khởi động máy, điện cho Thẩm Đông.

Bên kia vang lên vài âm thanh, mới có người nghe máy: “Uy, Nặc Nặc có chuyện gì, mấy giờ rồi?”

Nghe âm thanh khàn khàn của đối phương, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.

“Tôi hỏi cậu, đêm qua sao lại thế này?”

“Cái gì sao lại thế này?” Lần nữa mở miệng, âm thanh Thẩm Đông rõ ràng rất nhiều.

Dung Lân nghe âm thanh sột sột soạt soạt của cậu bên kia, biết cậu hiện tại đang mặc quần áo: “Chính là nam nhân kia cùng với tôi đêm qua là ai, không phải cậu an bài?”

“Cái gì nam nhân, cậu cùng nam nhân cᏂị©Ꮒ?” Cuối cùng chữ kia đã có chút phá âm thanh Thẩm Đông, phi thường rõ ràng mà bán đứng cậu giờ phút này lại tỏ ra ngạc nhiên.

Dung Lân cũng không cần hỏi, hiển nhiên nam nhân kia cùng Thẩm Đông không có quan hệ: “Không có gì.”

Nói xong không để ý đầu dây bên kia đang kêu to, đơn phương mà tắt điện thoại, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, cho nên nói nam nhân kia là chính cậu tìm?

Thật là lợi hại!

Một giấc ngủ này tương đối ngon.

Thời điểm tỉnh lại, đã là buổi chiều, từ đêm qua đến bây giờ cậu cũng chưa ăn cái gì, trong bụng bây giờ rất đói.

Cậu từ trên lầu đi xuống, liền có người tới hỏi cậu: “Thiếu gia, tiên sinh nói hôm nay buổi tối không về, ngài muốn ăn cơm chiều sao?”

“Nấu cho tôi chén mì đi.” Dung Lân nói xong ngồi ở trên sô pha, mở di động, mở giao diện cổ phiếu ra xem.

Đời trước cậu tuy rằng chưa từng học đại học, nhưng có một số việc tựa như là trời sinh, năm thứ hai cậu tiến vào Dung thị lợi nhuận năm đó đã đột phá ký lục, mấy năm sau này, cậu đưa ra những quyết định đúng đắn, ngắn ngủn 5 năm, khiến cho Dung thị trở thành tam đại hào môn lớn nhất trong thành phố.

Đại khái chính bởi vì như vậy, Dung Khải Minh mới kiêng kị cậu, lần sau mới có thể ra tay tàn nhẫn đối với cậu, và cũng không cho cậu cơ hội xoay người.

Bất quá ông ta không cho, ông trời lại cho. Một lần nữa trở lại 18 tuổi, cậu không biết có bao nhiêu may mắn.

Ánh mắt dừng ở cổ phiếu Thạch Trung Du, nếu cậu nhớ không lầm, tháng bảy năm nay Thạch gia bởi vì thua cổ phiếu thiếu tài chính mà dẫn đến phá sản, mà tới này biên độ cổ phiếu luôn tăng, nhưng Thạch gia nói như thế nào cũng là hào môn danh tộc lâu đời, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sóng này tuy nguy hiểm, nhưng không có đánh sập Thạch thị, cứ việc bị thương nặng trải qua lúc này đây, làm Thạch gia không bằng từ trước, cho nên đời trước cậu mới có cơ hội, mang theo Dung thị xâm nhập trong đó.

Bất quá đời này cậu sẽ không tính toán, lại làm Dung gia lần nữa trở thành hào môn danh gia vọng tộc, Dung gia cũng chỉ có Dung Lân là cậu, mà không phải Dung gia Dung Khải Minh.

Cậu nóng lòng phải lấy di sản của mẹ về, một là về phương diện chuẩn bị sự tình phía sau, về phương diện khác cũng cậu không muốn Dung Khải Minh làm bẩn đồ vật lưu lại của mẹ cậu.

“Thiếu gia, đã xong rồi.”

Dung Lân lấy lại tinh thần cất di động, đứng lên đi vào nhà ăn.

Mới vừa ngồi xuống, liền theo bản năng mà sờ soạng một chút trước ngực, theo sau trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì đứng lên, chạy về phòng, vọt vào phòng tắm, ngọc cậu đâu?

Từ khi sinh ra tới giờ cậu vẫn luôn đeo ở trên cổ như thế nào không thấy?

Đó là mẫu thân cậu đưa cho làm lễ bình an, trừ phi có chuyện gì, bằng không cậu sẽ không bao giờ tháo xuống.

Tìm khắp nơi xung quanh nhà, đều không tìm thấy, Dung Lân đứng trước giường, nghĩ tới một loại khả năng……

Di động ngay lúc này như là có cảm ứng với cậu mà vang lên, Dung Lân cầm lên nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, theo bản năng mà bắt máy, lại không mở miệng liền.

Chỉ nghe âm thanh trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến: “Dung Lân, dây chuyền ngọc hiện tại đang ở chỗ tôi.”

“Anh là ai?”