Dung Lân thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng Hoắc Ngôn Sinh đầu điện thoại bên này vẫn nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn của cậu, làm hắn nhịn không được nhớ tới đêm hôm đó, Dung Lân ở trong lòng ngực hắn……
Khóe môi gợi lên: “Gặp mặt đi, đồ vật này hình như rất quý giá, vẫn là gặp mặt cậu thì hơn.”
“Được, ở đâu?” Dung Lân trong giọng nói mang theo một tia vội vàng.
“Ngày mai buổi sáng 10 giờ, quán cà phê Sofia ngay bên cạnh giáo đường.”
……
Sáng sớm hôm sau, Dung Lân từ trên lầu đi xuống, vừa vặn Dung Khải Minh đang xem báo chí, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn qua: “Tao nghe nói buổi tối hôm trước mày không về nhà, mày tốt nhất đừng mang họa cho tao.”
Dung Lân nhớ tới khối ngọc kia, mặc kệ Dung Khải Minh, nhanh chóng đi đến chỗ huyền quan mang giày, thời điểm mở cửa, Dung Khải Minh quay đầu nói: “Mớ sáng sớm mày lại đi đâu?”
Dung Lân dùng sức đóng cửa coi như đáp lại lời ông.
Dung Khải Minh: “……”
Dung Lân lái xe tới địa chỉ đối phương nói, ước khoảng 10 giờ, bởi vì không muốn ở nhà đối mặt với Dung Khải Minh, cho nên cậu đến sớm một tiếng rưỡi, tính toán giải quyết bữa sáng ở quán cà phê.
Liền nhận được điện thoại từ Thẩm Đông, điện thoại reo một hồi, Thẩm Đông bên kia nói thẳng: “Nặc Nặc, đồ vật cậu muốn, tôi đã chuẩn bị thật tốt rồi, hiện tại đem qua cho cậu đi?”
“Vậy cậu trực tiếp đưa đến quán cà phê Sofia bên cạnh giáo đường cho tôi, tôi hiện tại đang ở đó.” Mấy hôm trước cậu nhờ Thẩm Đông giúp mình khai khác tài khoản chính, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong.
Thẩm Đông tuy rằng tò mò sớm như vậy cậu chạy đến quán cà phê làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp kêu cậu chờ, lập tức đến.
Dung Lân ăn bánh kem được một nửa, Thẩm Đông đẩy cửa tiến vào, nhìn đến cậu, Thẩm Đông cười chạy đến, sau đó liền ngồi xuống, đối với chiếc bánh trên bàn mà uống một ly nước lạnh nói: “Cậu bữa sáng ăn cái này?”
“Làm sao vậy?” Dung Lân nhìn hắn một cái, hướng hắn vươn tay.
Thẩm Đông thấy bánh kem đã bị cậu ăn một nửa, thuận thế đem túi hồ sơ trong tay ném cho Dung Lân: “Cậu buổi sáng chạy tới nơi này, đợi người sao?”
“Ừm.” Dung Lân cúi đầu mở túi hồ sơ ra, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong, thấy không thiếu cái gì, liền bình thản đặt túi ở một bên.
Thẩm Đông bên này nghe cậu thật sự đang đợi người liền tò mò mà hỏi: “Chờ ai nha, tôi có biết không?”
Hai người nếu không phải từ nhỏ mặc chung một cái quần mà lớn lên, hắn cảm thấy Dung Lân tám phần không giao lưu đến một người bạn nào, lúc này đột nhiên nghe cậu nói đang đợi người, hắn có thể không hiếu kỳ sao?
“Không quen biết.”
Thẩm Đông cho rằng ba chữ này là nói với hắn, cười nói: “Lân bằng hữu, cậu giao lưu kết bạn như thế nào không cho tôi biết?”
Dung Lân không có biện giải thích cùng cậu, cầm lấy di động nhìn thời gian, thấy đã 9 giờ rưỡi, đối phương hẹn 10 giờ khoảng cách chỉ còn 30 phút.
“Mày ăn no chưa?”
“Còn chưa, mày muốn mời tao ăn cơm?”
“ Ý của tao nếu mày đã ăn no, bây giờ liền có thể đi rồi.”
Thẩm Đông: “…… Tao nói này anh em mày không phải là sợ tao thấy đối phương đến đi, là ai nha, thần bí như vậy, không phải bạn trai đi?”
Nhìn thấy suy nghĩ sâu xa trên mặt Thẩm Đông, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Dung Lân cũng rất hiểu ý cậu, bởi vì rất hiểu ý, mới không muốn cho bọn họ gặp mặt: “Hắn nhặt đồ vật của tao, chúng tao mới hẹn ở chỗ này.”
“Đồ vật gì?”
“ Mẹ tao để lại cho tao một khối ngọc.”
Dung Lân vừa nói xong, Thẩm Đông tức khắc bày vẻ mặt “Tao thao, đồ vật vậy mày cũng có thể ném”.
“Đừng hỏi nhiều, tao không muốn nói.”
Thẩm Đông vừa định mở miệng chỉ có thể uất nghẹn trở về.
Dung Lân bên này từng giây từng phút chờ đối phương đến, nhưng mà đối phương lại dường như là cố ý trêu chọc sự kiên nhẫn của cậu, mắt thấy đã đến thời gian hẹn, lại không thấy một chút dấu hiệu xuất hiện của đối phương, trên mặt Dung Lân lờ mờ lộ ra vài phần khó chịu.
Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên.
“Điện thoại reo kìa.” Thẩm Đông theo bản năng mà nhìn về phía Dung Lân, nhắc nhở nói.
Dung Lân bên này đã đưa lên tới tai, không chờ cậu mở miệng, đối phương liền mở miệng trước nói: “Xin lỗi, khả năng hôm nay tôi đến không được, bên này xảy ra tình huống.”
Trong điện thoại trừ bỏ giọng của đối phương còn nghe thấy âm thanh hỗn loạn ồn ào rất lớn, Dung Lân mày nhíu lại: “Khi nào?”
“Cậu chờ điện thoại của tôi được không, tôi không chắc chắn lắm.” Trong giọng nói đối phương mang theo một tia khẩn cầu, tựa hồ là thật sự gặp vấn đề khó khăn nhất thời chưa kịp giải quyết, mày Dung Lân buông lỏng vài phần: “Được, tôi tin anh.”
“Cảm ơn.” Hoắc Ngôn Sinh lúc này giọng nói mang vài phần nhẹ nhàng, hiển nhiên Dung Lân nói ra ba chữ này, trình độ sát thương mang đến cho hắn sự sung sướиɠ rất lớn.
Chẳng may hiện tại tình huống của hắn cũng không tốt.
Trợ lý của hắn phía trước trò chuyện với chủ xe, một cánh tay hắn bởi vì vừa mới bị tai nạn xe cộ va chạm vặn vẹo ở trước ngực, máu theo đầu ngón tay chảy xuống "Tích", bởi vì mất máu quá nhiều mà trên mặt có vẻ tái nhợt, dưới loại tình huống thế này, cư nhiên còn có thể vì một cuộc điện thoại mà cười ra tiếng, làm người khác nhịn không được muốn biết cuộc điện thoại vừa rồi của hắn rốt cuộc là ai, lại có mị lực lớn như vậy.
Dung Lân buông điện thoại xuống, sắc mặt rất không đẹp, Thẩm Đông nhỏ giọng hỏi: “Muốn hay không kêu một ly cà phê, cà phê đá?”
Dung Lân nhìn hắn một cái, Thẩm Đông nhếch môi cười nói: “Nói chơi thôi mà, hiện tại làm cái gì bây giờ, chúng ta đi đâu?”
“Không biết.” Cậu hiện tại thật sự là không biết đi nơi nào, không muốn về nhà phải đối mặt với Dung Khải Minh, như vậy cậu cũng giống như không có nơi nào để đi.
Đôi mắt Thẩm Đông lại sáng lên: “Tao hôm trước mới mua xe, chúng ta đi……”
Nghe Thẩm Đông nói đến việc này, Dung Lân không vui nhớ tới đời trước, Thẩm Đông bởi vì đua xe mà xảy ra sự cố, cuối cùng cả xe lẫn người đều không nhìn ra hình thù gì.
Đời này nếu cậu đã trọng sinh, khả năng sẽ không nhìn cậu đi trên con đường xưa.
“Không đi.” Hai chữ này trực tiếp lại dứt khoát, đánh gãy sự chờ mong mãn nhãn⋇ của Thẩm Đông, “Loại trò chơi đua xe này, đua khi nào chết cũng không biết.”
⋇ Mãn nhãn là cụm từ mang ý nghĩa tích cực và bày tỏ niềm yêu thích, hứng thú với sự vật, sự việc được nhắc tới.
“Tao chính là yêu thích, yêu thích có hiểu hay không.” Thẩm Đông bĩu môi, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật hắn là rất nghe lời Dung Lân, bởi vì Dung Lân từ nhỏ đến lớn đều thật ưu tú, cậu vô tình cho người ta một loại cảm giác đáng tin cậy chuẩn không cần chỉnh.
“Đổi sự yêu thích khác đi, cùng tao đi kiếm tiền.” Dung Lân biết chỉ dựa vào miệng thì cũng như không, cậu cần nhiều biện pháp nếu muốn dời đi lực chú ý từ Thẩm Đông.
“Kiếm tiền?” Thẩm Đông vẻ mặt mày điên rồi, “Mày mà còn thiếu tiền, ba mày làm như không có tiền vậy!”
“Mày cũng nói, đó là tiền ba tao, cùng lý ba tao có tiền thì cũng là tiền của ba tao, mày không nghĩ một ngày nào đó đi ra ngoài, tự chính mình kiếm tiền?”
Thẩm Đông vẫn là không quá hiểu Dung Lân thế nào có cái suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn hỏi: “ Kiếm tiền như thế nào, mày không phải là muốn đem tao đi bán rồi lấy tiền chơi cổ phiếu đó chứ?” Hiển nhiên là có nghĩ tới, chẳng chắc Dung Lân lúc trước kêu hắn tìm hiểu sự tình tài chính.
Dung Lân không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.
“Nói giỡn, mày trước kia cũng chưa chơi qua, tao nghe nói chơi cổ phiếu khó lắm, chơi không tốt còn có thể táng gia bại sản, mày tìm cách khác đi.”
Dung Lân bị vẻ mặt ngốc bạch của hắn làm cho cười: “Mày không thể dám tin tao một lần à, hiện tại mày có bao nhiêu tiền?”
“Làm gì, mày muốn chơi thật à?” Thẩm Đông tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng chính mình vẫn đem tiền đưa ra, lấy ra hai tờ tiền: “ Tiền mặt chỉ có 50 vạn, trong thẻ này chỉ có 100 vạn, wetchat di động tin ZFB có 80 vạn, đây là toàn bộ tài sản của tao!”
Dung Lân nhìn hắn, giờ khắc này cậu thật sự rất cảm động, rõ ràng không xem trọng cậu, mà vẫn nguyện ý tín nhiệm đem toàn bộ tài sản chính mình lấy ra đưa cho cậu, trừ bỏ Thẩm Đông, đại khái sẽ không có người nào làm như vậy.
Dung Lân cười đem hai tiền của hắn lấy đi: “Di động cầm lên đi, hai tờ tiền này tao trước mượn, hôm sau lại trả cho mày.”
“Mày cần thì cứ lấy mà tiêu, tao lại không thiếu tiền.” Nói xong lời này, Thẩm Đông do dự, vẫn là lo lắng mà nói: “Nặc Nặc có phải hay không mày cùng ba mày giận dỗi, hai cha con có thù gì mà không giải quyết được, mày làm con có thể cúi đầu liền cúi đầu, đi?”
Dung Lân nhìn hắn, nhàn nhạt cười nói: “Đại khái khả năng không giải quyết được.”
Thẩm Đông tức khắc vượt mặt: “Rốt cuộc ra chuyện gì, mày đừng có nghẹn ở trong lòng, nói ra, anh em giúp mày chia sẻ!”
Dung Lân tức khắc nở nụ cười, một phen duỗi tay sờ đầu của hắn: “ Sao mày ngốc quá vậy, tao nói thế mày cũng tin, đi thôi, không phải muốn đua xe sao, mang mày đi đến địa điểm này!”
Vừa nghe đua xe, Thẩm Đông tức khắc cười: “Mày mới vừa không phải không cho tao chơi sao, như thế nào lại mang tao đi, chúng ta đi đâu?”
“Tới rồi mày sẽ biết!”
Hai người một trước một sau từ quán cà phê đi ra, thời điểm đi lấy xe tại bãi đỗ xe, liền nghe thấy bên cạnh có bác trai bác gái vây ở một góc nói chuyện: “ Không hay rồi xảy ra tai nạn xe cộ tại đường bên kia, đâm quá thảm!”
“Tôi mới từ bên kia đi ngang qua, tài xế lái xe kia khẳng định không xong rồi, đầu xe đều bị bẹp!”
“Nghe nói hai người ngồi ghế sau bị thương cũng không nhẹ, mới vừa bị xe cứu thương đưa đi, thật đáng sợ, buổi sáng giờ cao điểm còn chạy nhanh như vậy!”
“ Tài xế xe tải kia, nghe nói là tối hôm qua uống rượu, buổi sáng khả năng còn chưa có tỉnh rượu!”
“Loại người này thật là, hại người hại mình!”
“Cũng không phải sao, tôi muốn nói, say rượu lái xe phải trừng phạt nghiêm khắc!”
……
Chờ hai người đi xa, khi không nghe thấy tiếng bác trai bác gái đàm luận nữa, Thẩm Đông bỗng nhiên nói: “A, tao nói thời điểm buổi sáng tao lái xe tới đây, thấy giao lộ bên kia đường kẹt xe, nguyên nhân là xảy ra tai nạn.”
Dung Lân liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cho nên mày xem lái xe bình thường đã có nguy cơ xảy ra tai nạn xe cộ, mày đua xe càng nguy hiểm!”
Thẩm Đông chớp chớp mắt: “Vậy mày hiện tại không còn muốn mang tao đi đua xe nữa sao?”
“……” Chút nữa đã quên chuyện này, “Tao mang mày đi có thể giống nhau sao?”
“Có cái gì không giống nhau, không phải đều là đua xe sao?”
Hai mươi phút sau, chạy vào bãi đỗ xe ——
Thẩm Đông tiếp nhận mũ Dung Lân đưa qua, khóc không ra nước mắt nói: “Mày nói đua xe chính là cái này sao?”
“Như thế nào mày là ghét bỏ sàn xe chạm vào không đủ thấp, hay là đường vòng không đủ quyến rũ?”
“Dung Lân!” Thẩm Đông bỗng nhiên mang theo xấu hổ và giận dữ mà la lên một tiếng, Dung Lân quay đầu lại xem hắn.
Thẩm Đông ngao ô một tiếng mang mũ lên, thong dong chạy tới người trước mặt: “ Mày khi dễ tao!!”
Dung Lân nhìn bóng dáng hắn, nhịn không được lắc đầu cười.
Thằng ngốc!