Dung Lân mở mắt nhìn đồng hồ, mới biết được mình ngủ một giấc liền tới giữa trưa, gãi gãi đầu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu lên tiếng, người hầu trong nhà mở cửa: “Thiếu gia, lão gia bảo nếu cậu đã tỉnh thì đi gặp ngài ấy một chuyến.”
Ý thức được Dung Khải Minh muốn tìm cậu nói chuyện, Dung Lân nhăn mày lại, cưỡng chế phẫn nộ cùng chán ghét kia dưới đáy lòng chớp mắt một cái: “Tôi đã biết, lập tức đi xuống.”
Chờ cậu đi xuống lầu, ở nhà ăn mấy người đang ăn cơm liếc mắt nhìn cậu một cái, đáy mắt không có cảm xúc gì: “con tuy rằng đã thành niên, nhưng cũng nên biết đúng mực, con nên ngồi xuống cùng mọi người tâm sự.”
Dung Khải Minh nói xong bảo người hầu lấy cơm cho Dung Lân, Dung Lân lắc đầu: “Không cần phiền, tôi hiện tại không muốn ăn.”
Nghe cậu nói như vậy, Dung Khải Minh vẫy vẫy tay, ý bảo không cần, buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn về phía Dung Lân: “Con bây giờ đã thành niên, cũng nên vì trong nhà mà chia sẻ chút gánh nặng, ta thời điểm lớn giống như con, đã bắt đầu vì công ty dốc sức đi làm, ta nghĩ cho con đi học đại học, không bằng trực tiếp tới công ty thực tập, cũng có thể rèn luyện sớm một chút, con cảm thấy thế nào?”
Lời nói giống y như nhau, cậu ở đời trước đã được nghe qua một lần, lúc ấy cậu nghĩ gì nhỉ?
Người ngoài cho rằng Dung Khải Minh là thật sự tính toán bồi dưỡng cho cậu, lại không nghĩ tới cậu đây là kẻ lót đường cho người khác đi.
Đối với lời nói của Dung Khải Minh, vì cậu là người song tính đã chính là tội, định ước không thể giống nam nhân khác kế thừa sự nghiệp của ông, liền không có bất luận lý do gì, trừ bỏ bòn rút giá trị ngoài lớn nhất trên người cậu, Dung Khải Minh chưa từng suy xét cảm xúc của cậu.
Thời gian qua đi, cậu vẫn luôn cảm thấy mặc dù mẹ mất sớm, nhưng thời gian cậu cùng Dung Khải Minh sống cùng cũng coi như là phụ từ tử hiếu.
Nhưng trên thực tế, đều là cậu một bên tình nguyện ảo tưởng.
“Nói đến việc thành niên, vừa vặn tôi cũng có một chuyện muốn nói.”
Dung Khải Minh nhăn mày lại, tựa hồ không nghĩ tới Dung Lân sẽ bỗng nhiên nói như vậy: “Con cứ nói.”
“ Mẹ đã cho tôi di sản của bà, hẳn là bây giờ đã có thể chuyển qua danh nghĩa của tôi rồi nhỉ, ba bỏ chút thời gian mà làm đi?”
Sắc mặt Dung Khải Minh đen xuống bởi vì những lời nói này của cậu, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đêm đen đã tới: “Mày vừa mới thành niên, bây giờ liền nhớ thương tới di sản, hay mày lo lắng tao tham lam, rồi mày lấy di sản không được?”
“Như vậy sao có thể nói là nhớ thương, thứ đó vốn dĩ chính là mẹ tôi đã để lại cho tôi, sớm hay muộn đều phải cho, chi bằng cho sớm một ngày tránh một ngày lại có chuyện gì xảy ra, nếu ngài ngượng ngùng khi liên hệ luật sư, tôi có thể tự mình liên hệ.” Dung Lân nói xong lời này, liền dùng đôi mắt hạnh nhìn ông, đôi mắt này của cậu cùng với đôi mắt của mẹ cậu giống nhau như đúc.
Dung Khải Minh chỉ cảm thấy một cổ cơn tức vọt đi lên, giơ tay đập một phát trên bàn: “Dung Lân, tao còn chưa chết đâu, mày liền nghĩ chia di sản, tao có phải hay không đối với mày quá dung túng?”
Gầm một tiếng vang lớn, Dung Khải Minh tay đều đập đau, Dung Lân ngồi ở chỗ kia mặt không đổi sắc như cũ mà nhìn ông, ngữ khí thậm chí còn thực nhẹ nhàng nói: “Ba, tôi chỉ là muốn lấy phần di sản mà mẹ đã để lại cho tôi thôi, người vì cái gì mà kích động như vậy?”
Cậu nói lời này như lơ đãng, nhưng lại hung hăng mà chọc tức Dung Khải Minh, cùng Dung Lân bốn mắt nhìn nhau, ông cư nhiên bất tri bất giác phát hiện, đứa con trai trước mặt này, trở nên bất thường xa lạ.
Trước kia con trai cả luôn dùng ánh mắt kính trọng nhìn ông, hiện giờ thời điểm đang nhìn ông, trong ánh mắt đó cái gì cũng đều không có, trống rỗng, tựa hồ cậu đối với ông như người xa lạ, chính là người giống nhau. Tâm ông có chút hoảng loạn.
Nhưng mà ông thực mau che giấu đi: “Con muốn tiền này để làm gì?”
Dung Lân cười thấp: “Không làm cái gì, chỉ là di sản của mẹ tôi, cho nên muốn lấy về thôi, nhìn vật nhớ người!”
Dung Khải Minh tin mà cậu nói, mới không có quỷ!
“Chuyện này không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, ta sẽ đi chuẩn bị, tìm luật sư rồi liên hệ với con.” Đôi mắt Dung Khải Minh rũ xuống, một lần nữa cầm lấy đũa lên gắp đồ ăn ăn, nhìn như cảm xúc đã khôi phục.
Dung Lân lại không muốn bị ông tống cổ lần nữa: “Bao lâu, dù sao cũng phải cho một thời gian nhất định đi?”
Dung Khải Minh đột nhiên giương mắt nhìn về phía cậu, trong mắt lộ ra cảnh cáo, nhưng mà Dung Lân lại phảng phất không có cảm xúc gì, tươi cười nhàn nhạt treo trên mặt, nhìn ông.
“Một tháng đi.”
“Vừa vặn, lúc ấy tôi còn chưa khai giảng.” cậu nói xong câu đó, liền đứng lên, Dung Khải Minh lại bỗng nhiên nhíu mày: “Có ý gì?”
“Tôi không nói cho ngài biết sao?, tôi được đại học K tuyển chọn.”
Trong vòng một ngày, quyền uy bị lần thứ hai kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Dung Khải Minh đầu óc mê hồ một chút đứng lên, ghế dựa theo tiếng ngã xuống đất, phát ra tiếng vang.
Dung Lân nhìn ghế dựa ngã trên mặt đất liếc mắt một cái, lại ngẩng đầu xem phẫn nộ của Dung Khải Minh.
“Mày có phải hay không cảm thấy chính mình sau khi thành niên, liền có thể thoát khỏi tao, Dung Lân là ai cho mày cái lá gan này, dám nói chuyện như vậy với tao?”
“Ba, tôi là đi đọc sách, cũng không phải đi làm chuyện thất đức gì, ngài vì cái gì mà muốn gây sự vậy, vẫn là nói, ngài căn bản không hề đưa tôi đi đăng ký đại học, chính là vì lý do gì đây, ngài tổng đây nên cho tôi một cái lý do đi nhỉ?”
Dung Khải Minh ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn cậu: “Không có lý do gì, mày là một song nhi không cần học quá nhiều.”
Dung Lân cười, nhưng mà ý cười lại không đạt tới đáy mắt: “Thời đại nào rồi, ngài cư nhiên còn loại suy nghĩ như này.”
Cậu đứng lên: “Tôi hôm nay buổi tối có hẹn với Thẩm Đông, phổng chừng không thể ở nhà ăn cơm tối, cùng ngài nói trước một tiếng.”
Dung Khải Minh không có cản cậu, bởi vì hôm nay Dung Lân cho ông cảm giác xa lạ, ông nên bình tâm suy nghĩ một chút.
Xa hoa đồi truỵ, âm nhạc điếc tai, địa phương tiêu dao là nơi để mọi người phóng túng, ban đầu sinh nhật tuổi 18 kiếp trước của cậu không được như vậy thì hiện tại có thể phóng túng, bây giờ có thể đền bù quãng thời gian tiếc nuối lúc trước.
Mồ hôi, nóng cháy, lưu luyến triền miên cùng với sự ôn nhu, tựa ảo tựa thật, không được thanh tỉnh mà lắc lư……
Sáng sớm, một trùm tia sáng ấm áp dương quang xuyên qua bức màn khe hở ở không trung chiếu vào loang lổ tro bụi ở trong đó……
Dung Lân mở to mắt, một cái chớp mắt cảnh tượng xa lạ khiến cho cậu đầu óc trì độn, theo sau thân thể truyền đến cảm giác đau nhức, làm cậu nhíu mày.
Xoay người, không cẩn thận đυ.ng tới cánh tay người bên cạnh, theo bản năng lùi về sau, ký ức thuộc về đêm qua nối gót chạy nhau chạy trong đầu.
Ngày hôm qua là sinh nhật tuổi 18 của cậu, Thẩm Đông giúp cậu kết thúc, lại không cẩn thận liền uống nhiều, lúc đầu cậu đã tiếp thu chuyện trọng sinh này, kết quả cao hứng mà uống cao quá nhiều, liền bắt đầu phiêu, lại nghĩ đến đời trước đến chết cậu vẫn còn là xử nam……
Nghĩ đến đây, Dung Lân giơ tay nắm một nhúm tóc, nhìn thoáng qua nam nhân nằm bên cạnh ghé vào trên giường nhìn không thấy mặt nam nhân, lại xốc chăn lên nhìn thoáng qua…… Nhỏ nhặt!
Chuyện như thế nào biến thành như vậy cậu hoàn toàn không nhớ rõ.
Dung Lân xốc chăn lên xuống giường, chịu đựng sự đau nhức trên người, nhặt quần áo trên mặt đất lên, tay chân nhẹ nhàng mặc vào, cuối cùng mắt nhìn nam nhân trên giường, đường cong cơ bắp đều lộ ra ở bên ngoài, đêm qua cậu cũng không tính là mệt mà còn có "một chút" kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ.
Yên lặng an ủi chính mình một chút, mặc kệ người kia là ai, quan trong hiên tại bây giờ cậu tốt xấu gì cũng không còn là xử nam nữa.
Từ trong túi móc ra một tờ tiền, đặt lên bàn, hy vọng người này nhìn đến thấy tờ tiền này, có thể hiểu ý hiểu tử một chút, mặc kệ người này làm rất chuyên nghiệp nhưng chỉ là tình một đêm, cậu đều hy vọng đối phương xem tiền này là công lao của việc kia, về sau trong giang hồ bọn họ có thể quên nhau.
Làm xong hết thảy, Dung Lân trên người bủn rủn mới chịu đứng dậy rời đi.
“Cạch” một tiếng đóng cửa, nam nhân trên giường chậm rãi mở mắt……