Chứ nếu bảo tay trắng lập nghiệp trong thời đại này. chưa chắc bọn họ đã có thể làm ra được thành tựu như quật khởi. Chứ nếu bảo tay trắng lập nghiệp trong thời đại này, chưa chắc bọn họ đã có thể làm ra được thành tựu như hiện tại.
Còn Lâm Túc, anh dựa vào sức bản thân thúc đẩy cả một thời đại. Đây là hai việc có bản chất hoàn toàn khác nhau, nên dù có đổi một thời đại mới thì anh vẫn có thể ung dung quật khởi.
Ba Lâm vừa cảm khái vừa bất đắc dĩ: “Con bắt đầu nhắm vào Lâm Đường từ lúc nào?”
Quanh đi quẩn lại, hoá ra lại là tìm chồng nuôi từ bé cho đứa con trai út. Nếu Lâm Túc không có thành tựu lớn thế này thì không biết những kẻ thối mồm bên ngoài sẽ xỉa xói thành cái dạng gì.
Nhưng bây giờ Lâm Túc được như thế này, ngoài một số người nói lời mỉa mai thì sợ là loại ghen ăn tức ở còn nhiều hơn.
Dù sao thì ngay cả Thịnh Hoằng từng được ông xem trọng cũng không bì nổi với Lâm Túc.
Không cần khen ngợi, không cần khoe khoang khắp nơi nhưng lại âm thầm kiếm trác được một vố to. Rõ ràng đây mới là bản sắc của người làm ăn lớn.
Lâm Túc cười nói: “Khoảng hơn một năm trước, lúc đó con sốt cao nằm ở nhà, Đường Đường...” Lâm Túc quen miệng, bị ba Lâm nhìn chằm chằm nên đành sửa lại: “Lâm Đường đã cố ý về thăm con.”
“Vì cảm động à?” Ba Lâm nhíu mày. Với hiểu biết hiện giờ của ông về Lâm Túc, ông chỉ cảm thấy đứa con cả này thâm sâu không lường được. Kiểu người này cũng có thể vì một hành động nhỏ nhặt của Lâm Đường mà sinh ra tình cảm à?
Nhưng nếu không phải vì lý do này, đúng là ba Lâm không thể hiểu tại sao Lâm Túc lại thích đứa con út của mình. Tuy thường ngày luôn thiên vị Lâm Đường nhưng ông cũng biết cái nết của con trai mình thế nào, không học hành không nghề nghiệp, đã thế còn ngang ngược vô lối. Ngoài cái mặt còn nhìn được ra thì thật sự không moi ra được gì để khen nữa.
Ba Lâm hỏi: “Rốt cuộc con thích điểm nào ở nó? Trả lời thành thật cho ba.”
Ba Lâm không dễ dỗ như Lâm Đường. Sau khi chắc chắn Lâm Đường không đứng bên ngoài nghe lén, đã chạy đi chọc chim sáo của ông ba già nhà mình, Lâm Túc thẳng thắn nói: “Nếu thật sự muốn nói tại sao thì có lẽ là do em ấy rất đẹp ạ.”
Ba Lâm đã lờ mờ đoán ra, nhưng anh thẳng thắn thành khẩn thế này lại khiến ông không phản ứng kịp: “Con chỉ coi trọng mỗi cái mặt nó thôi hả?”
“Thế lúc trước tại sao ba lại coi trọng mẹ?” Lâm Túc hỏi ngược lại.
Cậu hỏi vặn của ba Lâm bị nuốt ngược xuống bụng. Hồi xưa, lúc ông chọn vợ cũng xét đến tính cách. Dịu dàng là điều cần phải có, nhưng trong một nhóm tiểu thư dịu dàng, ông chọn mẹ Lâm thì đúng là do bà có ngoại hình đẹp nhất.
Trai xinh gái đẹp, đẻ ra Lâm Đường đúng là chỉ nhặt hết ưu điểm của ba mẹ. Cậu lớn lên giống mẹ nhưng hình như diện mạo còn xuất sắc hơn cả bà.
Cũng bởi con trai út đẹp như vậy nên thỉnh thoảng cậu có làm ông điên máu, ba Lâm chỉ cần nhìn khuôn mặt kia cũng có thể nuốt trôi cục tức xuống bụng.
Cho nên chuyện chỉ nhìn mặt này đúng là bản tính trời sinh rồi. Ba Lâm hắng giọng: “Bây giờ nó còn trẻ trung, nhưng rồi cũng có ngày phải già nua xấu xí thôi.”
“Ngoại trừ nhìn mặt, không phải đàn ông còn phải có trách nhiệm nữa ạ? Bây giờ con có cam đoan thì chưa chắc ba đã tin.” Lâm Túc nhìn xấp giấy tờ trên bàn, nói tiếp: “Cho nên mới nhất định phải có sính lễ.”
Đây là thứ có trọng lượng hơn bất kỳ lời hứa hẹn hoa mỹ nào.
Công tâm mà nói thì việc làm của Lâm Túc đúng là không có chỗ nào để bắt bẻ. Nhưng chính vì anh làm thuận tay quá nên người đã từng bị ông ba vợ làm khó đủ điều như ba Lâm mới cảm thấy khó chịu.
Cải trắng nhà mình bị heo gặm mất rồi, mà ngặt nỗi cây cải trắng này còn tự nhảy lên người heo nữa chứ.
“Con cháu tự có phúc của con cháu.” Cuối cùng ba Lâm vẫn thở dài: “Con phải nhớ kỹ những gì hôm nay bản thân đã nói.”
Lâm Túc gật đầu, việc này coi như đã giải quyết xong rồi.
Lâm Đường ở phòng khách, nhìn như đang chơi đùa với chim sáo chứ thật ra cậu chỉ muốn dời sự chú ý sang chỗ khác, thi thoảng lại liếc lên lầu, chỉ sợ sẽ xảy ra xung đột nghiêm trọng.
Mãi đến khi cánh cửa trên lầu hé mở, hai người đàn ông một trước một sau đi ra ngoài, trên mặt đều mang ý cười, dáng vẻ cũng như chưa từng xảy ra mâu thuẫn thì Lâm Đường mới vác cái đầu đầy dấu hỏi chấm, le te chạy ra tiếp đón. Cậu nháy mắt, lén ra hiệu cho Lâm Túc, cực kỳ muốn hóng xem đã xảy ra chuyện gì.
Sao ba Lâm lại không nhìn ra động tác này của cậu chứ. Ông nghiêm mặt, đè vai Lâm Đường rồi nói: “Con cũng lớn rồi, không thể tiếp tục tự do muốn làm gì thì làm như trước nữa. Cứ nhìn theo anh trai mà học tập, nó nói gì cũng phải nghe theo, biết chưa?"
Lâm Đường tự nhiên bị phê bình nên lại càng thắc mắc dữ dội. Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi thì đã thấy ông ba già kính yêu của mình dùng vẻ mặt “cha hiền” vỗ vai Lâm Túc: “Sau này con phải trông nó kỹ vào, không ngoan thì biện pháp tốt nhất là cứ cắt hết thẻ đi. Đã ở bên nhau thì cũng phải tính đến chuyện kết hôn, chuẩn bị sớm một chút.”
“Vâng ạ.” Lâm Túc cười đáp.
Ba Lâm gật đầu, chắp tay sau lưng chuẩn bị xuống lầu. Sau đó hình như ông lại nhớ ra chuyện gì đó nên quay lại nói: “Hôm nay trời cũng muộn rồi, ở lại đây một đêm đi. Hai đứa ngủ phòng Lâm Đường cũng được.”
Ba Lâm vừa đi vừa ngâm nga. Lâm Đường kéo cánh tay Lâm Túc, kề sát vào tai anh nói nhỏ: “Anh rót bùa mê gì cho ông già đấy?”
“Nói thế là anh bị oan nhé.” Lâm Túc cúi đầu nói.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Mau thành thật nói rõ cho em.” Lòng hiếu kỳ của Lâm Đường còn cao hơn cả mèo, hiện giờ cũng không rảnh để ý đến sự đối xử lệch kèo của ba Lâm.
Tất nhiên là Lâm Túc sẽ kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cậu nghe. Dù sao thì việc chuyển nhượng cổ phần cũng phải có sự đồng ý của đương sự, biết sớm hay biết muộn thì cũng như nhau cả thôi.
Dạo gần đây Lâm Đường làm trợ lý của Lâm Túc, luôn cố gắng theo sát anh nên thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến tình hình tài sản của mấy gia tộc lớn. Khối lượng tài sản Túc Sinh lộ ra ngoài thị trường cũng đủ để cậu tiêu xài cả đời không hết.
“Anh là chủ tịch của Túc Sinh á?!” Lâm Đường không biết phảiblàm thế nào mới thể hiện được hết sự kinh ngạc của mình: “Sao em không biết tí teo nào hết vậy!”
“Không phải Túc Sinh mới đăng ký một năm trước à?” Lâm Đường thiếu kiến thức nhưng cũng biết Túc Sinh lợi hại đến mức nào. Tuy tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu tiền, khái niệm về tiền tài trong đầu cậu cơ bản chỉ là một dãy số, nhưng Túc Sinh không phải là dạng có tiền bình thường thôi đâu.
Có nhiều tiền như thế, cậu có thể mua xe thể thao tùy thích rồi!!! Thích cái nào thì mua cái đấy, chất đầy gara dưới tầng hầm cũng được luôn.
Nhưng mà cho cậu hết thì...
“Anh cho em hết thật à?” Lâm Đường nói không nên lời. Cậu không biết phải miêu tả cảm giác trong lòng thế nào, vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm lo lắng: “Anh không sợ sau này em thay lòng đổi dạ, ôm hết hết tiền của anh bỏ trốn hả?”
“Thế thì anh chỉ có thể ôm đầu khóc rống vì mình đã gặp phải tra nam thôi.” Lâm Túc mỉm cười, trêu chọc cậu.
“Đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà.” Lâm Đường tức giận đập vào chân anh.
Sắc mặt Lâm Túc trở nên nghiêm túc, chân thành nói: “Đây đều là thứ anh tích góp làm sính lễ cho em, không cần phải để ý nhiều. Hơn nữa, anh rất tin em.”
06 nghi ngờ hỏi: [Kí chủ, ngài tin thật à?]
[Tôi tin vào bản thân mình.] Lâm Túc trả lời 06 như vậy. Một người đàn ông xuất sắc sẽ có khả năng duy trì một cuộc hôn nhân ổn định, anh tự tin là mình có năng lực này.
Lâm Đường mím môi, ngửa đầu hôn lên mặt Lâm Túc: “Em nói đại thế thôi, cùng lắm thì tiền của anh đều ở chỗ của em. Sau này mọi chuyện đều phải nghe theo em, ông già còn xúi anh khoá thẻ của em nữa chứ. Chắc chắn bà không nghĩ tới chuyện tình hình sẽ ngược lại.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Lâm Túc không giải thích cho cậu biết chuyện đóng băng chẳng mấy liên quan đến cổ phần.
Nhưng có thể làm cho cậu vui một khoảng thời gian cũng tốt.
Qua được cánh cửa của ba Lâm, sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản việc Lâm Đường show ân ái nữa. Tiểu thiếu gia không kiêng kị gì, lấy được bằng tốt nghiệp liền lập tức lắc mình, trở thành một trợ lý nhỏ của Lâm Túc.
Tuy dưới trợ lý này còn có thêm hai trợ lý khác nhưng Lâm tiểu thiếu gia là cổ đông của công ty, lại còn là phu nhân tổng giám đốc danh chính ngôn thuận nên ai cũng biết rõ gốc gác vị trợ lý nhỏ này.
Chuyện của hai người càng truyền càng rộng. Ban đầu còn có người nghi ngờ về thân thế cùng mục đích của Lâm Túc, nhưng khi Túc Sinh công bố nhà đầu tư thì những tiếng xì xào ngờ vực kia liền im bặt, không thấy ngo ngoe gì nữa.
Lúc trước Túc Sinh dựa vào kỹ thuật tiên tiến để làm giàu.
Những kỹ thuật ra đời sau này chưa chắc đã theo kịp nó, không ai muốn trở thành kẻ đi sau thời đại nên hợp tác với Túc Sinh là chuyện tình thế bắt buộc. Bởi vì lắm mồm mà đắc tội với người khác cũng không phải là tác phong làm việc của bọn họ.
Nhưng tiếng đồn bây giờ đã thay đổi 180 độ. Mọi người đều hâm mộ vận khí tốt của Lâm Thị, ghen tị với đãi ngộ của tiểu thiếu gia nhà họ Lâm. Trong số đó, nhà họ Tôn là nhà buồn phiền, hối hận nhất.
Nếu lúc trước đứng chung trên một sợi dây thì bây giờ diều gặp gió, đã có một phần của nhà họ Tôn
rôi.
Thế nhưng gia chủ nhà họ Tôn sốt ruột, còn Tôn Thuần thì lại gói ghém quần áo chạy ra nước ngoài. Quả nhiên lúc trước cô đã không nhìn lầm, người đàn ông như Lâm Túc chắc chắn không phải là người cô có thể nhắm tới, cứ chạy trước cho lành.
Gia chủ nhà họ Tôn tức muốn ói máu nhưng không bắt được người nên cũng đành chịu.