Về phần tiểu thiếu gia, sau khi không ngừng cố gắng học tập ở chỗ Lâm Túc, cuối cùng anh cũng moi ra được một nghề mà cậu rất có năng khiếu: Giám định ô tô.
Tiểu thiếu gia dường như trời sinh đã cực kỳ yêu thích xe hơi, chỉ cần nhìn thấy là cậu có thể đọc vanh vách ưu khuyết điểm hay số liệu của nó, hoàn toàn không giống một anh chàng học hành nát bét cả đời đội sổ.
Nhưng kỹ năng trong mắt Lâm Đường lại bị cậu nói thành: “Học cái này xong, em cũng đâu thể đi bán ô tô được?”
Cái nghề nghe không có tí đao to búa lớn nào hết.
“Em có thể trở thành chuyên gia thiết kế ô tô mà.” Lâm Túc cười nói. “Em không muốn sau này ra đường là nhìn thấy những chiếc xe mình thiết kế à? Không muốn nhìn sau này mọi người sẽ tranh nhau mua xe thể thao mình thiết kế à?”
Tất nhiên là Lâm Đường muốn chết đi được, nhưng cậu không đủ tự tin: “Anh nghĩ em thật sự làm được à?”
“Em không giỏi những chuyện khác là vì không có hứng thú.”
Lâm Túc mỉm cười, nói: “Hứng thú chính là người thầy tốt nhất. Nếu đã muốn làm thì học lên chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề.”
Sự khẳng định của Lâm Túc khiến sự tự tin của tiểu thiếu gia tăng vọt. Tuy quá trình học tập rất vất vả khiến Lâm Đường định bỏ cuộc mấy lần, nhưng vì bên cạnh luôn có Lâm Túc đồng hành nên cậu lại cắn răng, kiên trì đến cùng. Về phần đồng hành thế nào thì một lời không thể kể hết được.
Việc học có thành tựu, Lâm Túc còn thành lập hẳn một công ty sản xuất xe hơi, thật sự dung hợp trí tưởng tượng như ngựa thần lướt gió của tiểu thiếu gia vào sản phẩm. Chiếc ô tô có hệ thống lái tự động cứ thế xuất hiện, công ty trách nhiệm hữu hạn Ô tô Đường Chính thật sự đã kiếm đầy bồn đầy bát.
Mấy công ty lúc trước còn nghi ngại giờ lại đổ xô xin hợp tác.
Không cần biết chuyện kiếm tiền nhiều hay ít, tiểu thiếu gia vô cùng hăng hái đu đưa trên người Lâm Túc, muốn được anh khen: “Em lợi hại không hả?”
“Lợi hại!” Lâm Túc lập tức đưa cho đối phương một lời khẳng định có trọng lượng nhất. Nhưng một giây sau nó đã đổi vị: “Muốn thưởng cho em...”
“Anh thế này mà thưởng cái gì chứ... em, rõ ràng là...” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm nhưng vẫn nghênh đón không chút e dè.
Sau khi lớn tuổi thêm, trưởng thành hơn rồi, ít nhiều gì Lâm Đường cũng biết mình đạt được thành tựu như ngày hôm nay, Lâm Túc đã ở phía sau ủng hộ rất nhiều.
Năng lực của cậu được mọi người công nhận khen ngợi, cậu dần dần tỏa sáng. Thái độ người đời với cậu từ nghi ngờ thay đổi thành tin tưởng, phía sau đều có sự giúp đỡ của anh.
Chỉ một mình cậu thì không cách nào làm được.
Nếu như còn ở mấy năm trước, đánh chết Lâm Đường cũng không tin có ngày mình lại được người khác khen ngợi, ngưỡng mộ. Cậu vốn tưởng mình sẽ sống ngơ ngơ ngác ngác như vậy đến hết đời, chính là kiểu cả đời bị nói là bình hoa, vô dụng.
“Lâm Túc, em thật sự rất yêu anh.” Lâm Đường ôm chặt cổ người yêu, không hề lo lắng đến chuyện bản thân sẽ bị ngã.
Ai yêu trước người đó sẽ thua. Lâm Đường biết từ khi bắt đầu đã thua thẳng cẳng, nhưng cậu lại cam tâm tình nguyện bị thua.
“Anh có yêu em không nào?” Lâm Đường xích lại gần, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
“Anh yêu em.” Lâm Túc chưa bao giờ keo kiệt những lời yêu thương, dù hành động lúc trước của anh đã nói rõ cho đám người bên ngoài biết: anh yêu người trong lòng đến mức nào.
Lâm Đường bật cười, ôm cổ anh. Hạnh phúc trong nụ cười có làm thế nào cũng không ép xuống được: “Chúng ta kết hôn đi. Lâm Túc, em muốn kết hôn với anh, anh có đồng ý không!!!”
Đến tận bây giờ, sự thấp thỏm bất an trong lòng cậu mới xem như đã hoàn toàn biến mất.
“Anh đồng ý.” Lâm Túc đỡ Lâm Đường, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu: “Đường Đường, chúng ta kết hôn đi.”
Giọng nói của anh vừa trầm thấp lại vừa lãng mạn, gương mặt đẹp trai cực kỳ hấp dẫn. Lâm Đường cúi đầu, úp úp mở mở nói: “Kết hôn không vội, cứ vào động phòng trước đã.”
Dù sao thì cũng động N lần rồi, thêm lần này cũng không sao.
Hôn lễ bị hoãn lại do tiểu thiếu gia nhà họ Lâm cả đời khó lắm mới chăm chỉ học hành, giờ lại được đưa vào lịch trình.
Lễ phục thủ công cao cấp cắt may mất một năm, chỉ riêng trang phục lúc làm lễ và mời rượu đã có tận mười mấy bộ.
Tiểu thiếu gia vừa kêu ca phiền phức vừa thử đến nỗi quên trời quên đất. Năm tháng qua đi không hề để lại dấu vết gì trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đường, cậu vẫn đơn thuần, trẻ con như trước. Có chăng chỉ là chiều cao đã tăng thêm nhiều, bộ vest được cắt may vừa vặn làm tôn lên vòng eo cực phẩm. Có lẽ người khác không át được sự hoa lệ của trang phục nhưng tiểu thiếu gia thì ngược lại. Những chi tiếtblộng lẫy trên đó lại trở thành nền khiến dụng mạo cậu càngbtỏa sáng rực rỡ.
“Thế nào ạ?” Lâm Đường chờ mong nhìn Lâm Túc: “Có chỗ nào không ổn không?”
Lễ phục do nhà thiết kế hàng đầu tự tay làm rất ít khi xảy ra lỗi. Lâm Túc nghiêm túc đánh giá, đưa ra lời nhận xét trong ánh mắt thấp thỏm của tiểu thiếu gia: “Rất vừa người, đẹp lắm đấy.”
Tiểu thiếu gia vui vẻ ra mặt, rất vừa lòng đứng trước gương soi thêm một lượt: “Ừm, thế chọn cái này đi, giúp em xem thêm cả bộ kia nữa.”
Lâm Túc không gì là không khen, đến tận trưa mới xong nhiệm vụ. Chỉ trừ một bộ phải sửa sơ lại ống quần thì các thứ khác đều khiến tiểu thiếu gia rất hài lòng.
“Em mặc cái gì anh cũng nói đẹp, chắc không phải đang trả lời qua loa với em đấy chứ?” Lâm Đường nhăn mũi nói.
Trợ lý đứng phía sau cầm quần áo phụ chợt thấy cả người căng cứng, giờ phút này cứ như vừa nghe thấy câu hỏi chết chóc từ bà xã mình vậy. Vấn đề này anh ta chưa từng đưa ra đáp án khiến vợ mình hài lòng.
Lâm Túc cúi đầu chỉnh cổ áo cho Lâm Đường rồi lui lại phía sau nửa bước đánh giá, nói: “Anh qua loa với em làm gì chứ, dáng người em chuẩn nên gì cũng đẹp, anh thật sự không nhìn ra chỗ nào xấu.”
Lâm tiểu thiếu gia không nhịn được cười, đong đưa cánh tay Lâm Túc, hành động giống ý như một đứa nhỏ: “Anh chỉ biết dỗ em vui thôi.”
Tuy Lâm Đường oán trách hưng trên mặt lại thể hiện rất rõ là mình đang rất thích.
Ngay phút đó trợ lý nhỏ chỉ muốn lôi giấy bút ra ghi lại những gì sếp Lâm vừa nói, có hy vọng dỗ được bà xã rồi.
Không giống như đồ cưới rườm rà hoa lệ của Lâm Đường, lễ phục Lâm Túc mặc đều là kiểu dáng đơn giản ôm sát cơ thể, chỉ thay đổi một số chi tiết nhỏ. Nhưng chính lễ phục đơn giản như vậy lại có thể tôn lên thân hình chiều cao cùng đôi chân dài của người đàn ông này.
Nhìn từ bên ngoài thì đúng là lịch sự nho nhã, nút áo cài đến tận cổ lộ ra cảm giác cấm dục nồng đậm. Lãnh đạm tự tin giống như không ai có thể phá vỡ được, thế nhưng chỉ có Lâm Đường mới biết dáng vẻ cùng nét mặt của người đàn ông này sau khi cởi cúc áo ra.
Cái gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra thì có cơ bắp... đôi mắt Lâm tiểu thiếu gia đảo loạn, rất có tư thế của kẻ đã lạc vào chốn xa xăm đến tận khi bị người ta vỗ vai, giọng nói trêu chọc từ phía sau truyền đến: “Tém tém suy nghĩ lại một chút đi, nước miếng sắp chảy ra ngoài luôn rồi kia.” Lâm Đường vô thức sờ thử lên cằm mình. Lúc nhận ra không có tí nước miếng nào dính trên đó, cậu nhanh chóng quay đầu lại thì lập tức đối diện với nụ cười gợi đòn trên mặt Bạch Tu Nhiên. Tất nhiên chuyện người ta thiếu đánh chỉ là cảm nhận chủ quan của tiểu thiếu gia, chứ trong mắt người khác thì nụ cười của sếp Bạch cực kỳ nhẹ nhàng lễ độ.
“Sao anh lại đến đây?” Lâm Đường “hừ” khẽ, cảm thấy hơi bị xấu hổ. Thầm nghĩ hình ảnh kia mà bị người ta nhìn thấy thì đúng là mất hết mặt mũi.
“Tôi là phù rể của cậu, tới thử quần áo chứ làm gì nữa.” Bạch Tu Nhiên đứng thẳng người chào hỏi Lâm Túc, tiện thể quan sát từ trên xuống dưới một lượt: “Sếp Lâm đúng là rất đẹp trai, rất có phong thái chú rể đấy. Bảo sao tiểu thiếu gia lại nhìn không chớp mắt, thèm tới mức nước miếng nhỏ dài tận ba trượng.”
“Bạch Tu Nhiên...” Tiểu tiếu gia nghiến răng ken két.
Lâm Túc vừa lên tiếng thì người đi phía sau Bạch Tu Nhiên đã choàng tay qua vai cậu ta, nói: “Đàn anh, anh khen người đàn ông khác đẹp trai thì em sẽ ghen đấy nhé.”
Người này cao hơn Bạch Tu Nhiên một chút, tuy giọng điệu khá dịu dàng nhưng vẻ bướng bỉnh kiên quyết trên mặt mày lại chẳng che giấu được bao nhiêu.
Lâm Đường không quen người này, nhưng còi báo động nguy hiểm trong lòng lại réo inh ỏi. Còn Lâm Túc thì biết người này. Trong thế giới gốc, tuy Thịnh Hoằng là nhân vật công chính nhưng những đoạn kể về cuộc đời, câu chuyện của Bạch Tu Nhiên lại nhiều hơn. Có thể nói Lâm Đường là vai phụ độc ác nhưng không có sức uy hϊếp gì với Thịnh Hoằng, còn người đàn ông trước mặt này lại chính là nam phụ thâm tình của Bạch Tu Nhiên. Chỉ vì chậm hơn Thịnh Hoằng một bước nên chỗ nào cũng muộn hơn. Mãi đến về sau, tình cảm của Thịnh Hoằng và Bạch Tu Nhiên đã trở nên vô cùng vững vàng, anh ta mới hoàn toàn mất hết cơ hội.
Xét từ gia thế đến ngoại hình thì người đàn ông này không hề thua kém Thịnh Hoằng, khuôn mặt lai hai dòng máu cùng thân hình nở nang cực kỳ đẹp, thân phận người thừa kế của một gia tộc bên Mỹ ngồi cũng rất vững. Chỉ là so với Thịnh Hoằng điềm tĩnh chín chắn có thừa trong kịch bản của thế giới gốc thì có vẻ hơi trẻ tuổi, ấu trĩ hơn một chút.
Nhưng giờ chỉ qua mấy năm mà anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất thì tình cảm với Bạch Tu Nhiên cũng khá ổn định.
Bạch Tu Nhiên liếc anh ta một cái, ý bảo tém tém lại chút đi, người đàn ông kia chỉ nhún vai một cái, xem ra là không định thu liễm lại.
“Lâm Túc, đã lâu không gặp.” Lục Tư Ân mở lời chào hỏi Lâm Túc trước.
Tài sản của Lâm Túc trải rộng khắp các nước, giữa hai người có hợp tác làm ăn cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Túc bắt tay với anh ta.
Nếu chỉ dựa vào ngoại hình thì hai người này đúng là sàn sàn nhau, không phân cao thấp. Đủ để mấy nhân viên chỉnh quần áo túm năm tụm ba thì thầm như nai con chạy loạn.
Thế nhưng ở trong mắt Lâm Đường, người đàn ông của cậu chính là tốt nhất, vừa nhìn đã thấy đẹp trai hơn bồ của Bạch Tu Nhiên nhiều.
Mấy câu này tất nhiên chỉ có thể rầm rì trong lòng chứ không nói ra miệng được.
Mọi người nói chuyện với nhau một lát. Lâm Túc chưa thử quần áo xong nên tạm vào trong thay bộ khác, bên ngoài chỉ còn ba người ngồi lại.
Hôn lễ hai người không có phù dâu, phù rể thì lại không thể tùy tiện tìm bừa. Bạch Tu Nhiên xung phong chạy đến nhận việc, lấy danh nghĩa là làm quen với quy trình trước. Còn Lục Tư Ân thì chỉ đơn giản là đến góp vui.
Lâm Túc đi thay quần áo, Lục Tư Ân cùng Bạch Tu Nhiên ngồi chung một chỗ tuy không có hành động thân mật nào nhưng khi nói chuyện với nhau vẫn có cảm giác mập mờ.
Ba người ngồi với nhau thì chắc chắn sẽ có một bóng đèn, Lâm Đường ngồi thu lu một bên, tự dưng lại cảm nhận được sự nóng nảy bứt rứt của Lạc Phi mỗi khi ở trước mặt cậu và Lâm Túc.
Đúng là quả báo nhãn l*иg! Cậu sai rồi, lần sau nhất định sẽ không show ân ái trước mặt Lạc Phi nữa.
Loại nóng nảy bứt rứt này kéo dài đến tận khi Lục Tư Ân đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại. Bạch Tu Nhiên nhìn thấy động tác nhấp nhổm như đang ngồi trên bàn chông của Lâm Đường thì bỗng bật cười, nói: “Cậu ta cố tình đấy, không cần để ý đâu.”
Trên mặt Lâm Đường đầy vẻ nghi hoặc: “Cố tình cái gì cơ?”
“Cố tình không để ý đến cậu, thể hiện sự chung thủy với tôi.”
Bạch Tu Nhiên giải thích với Lâm Đường. “Thật ra Lục Tư Ân cảm ơn cậu lắm đấy.”
“Cảm ơn tôi á?!” Lâm Đường cảm thấy mình chỉ toàn bị đối phương ghét bỏ, chẳng có tí ti cảm giác được biết ơn nào hết: “Cảm ơn tôi cái gì cơ?”
“Cảm ơn cậu làm cho tôi chia tay với người yêu cũ.” Bạch Tu Nhiên nhìn Lâm Đường nói: “Nếu không thì cậu ta đào đâu ra cơ hội nhảy vào. Tránh cậu chắc là do sợ tôi ghen đấy.”
Lâm Đường trợn trắng mắt như cá chết nhìn Bạch Tu Nhiên: “Tôi làm thế quái nào mà coi trọng anh ta được chứ.”
“Mấy đứa nhóc đều thích nghĩ nhiều, cậu biết rõ nhất còn gì. Không cần để ý đến cậu ta đâu.” Bạch Tu Nhiên cười nói.
Lâm Đường: “…”
Không, tôi có biết cái quỷ gì đâu!