Cướp Nam Phụ Liền Chạy Thật Kích Thích

Chương 25.2: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (25)

Dựa vào ánh mắt toét nhèm của Lâm Đường, một khi thật lòng thích người nào thì chẳng phải là sẽ cho không biếu không đối phương à?

Ba Lâm cảm thấy cực kỳ bực bội, gọi điện thoại cho Lâm Đường. Phải mất một lúc khá lâu mới thấy cậu nghe máy, giọng nói còn có vẻ hơi buồn bực mất tự nhiên: “Lão ba, tìm con chuyện gì thế?”

Nói chuyện bình thường mà cứ như đang làm nũng, ba Lâm cũng là người từng trải, sao lại không nghe hiểu thằng ranh này vừa mới làm gì chứ.

“Con đang ở đâu?” Ba Lâm hỏi.

Lâm Đường nắm tay Lâm Túc, bắt đầu nói dối: “Con đang ở với đám Lạc Phi... đang đánh golf.”

Chỉ có thế mới có thể giải thích được việc tại sao chỗ cậu lại yên ắng như vậy.

“Ồ?” Ba Lâm cảm thấy gan mình bắt đầu đau: “Hôm nay về nhà một chuyến đi, gọi cả Lâm Túc nữa. Ba có chuyện muốn nói với các con."

"Ơ... ớ? Ba ơi... " Lâm Đường nhìn điện thoại bị cúp ngang, cuống quýt quay về phía Lâm Túc hỏi: “Ông già kêu chúng ta về nhà kìa, anh cảm thấy vì chuyện gì thế?”

Lâm Đường cố gắng lừa gạt bản thân, nhưng chỉ một câu của Lâm Túc đã chọc thủng tất cả ảo tưởng của cậu: “Chắc là do phát hiện chuyện của chúng ta rồi.”

“Thế phải làm sao bây giờ?!” Lâm Đường nhảy xuống khỏi đùi anh: “Toi rồi toi rồi, chắc chắn ông già sẽ bị chọc tức chết mất thôi.”

“Bị phát hiện thì tất nhiên là phải nói rõ mọi chuyện, sau đó đính hôn, kết hôn luôn.” Lâm Túc an ủi cảm xúc lo lắng trong lòng đối phương. Anh mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ em ngủ xong lại không muốn chịu trách nhiệm à?”

Lâm Đường đang bước vòng vòng chợt khựng lại, nhăn mũi nói: “Tất nhiên là không phải rồi! Cái chính là chuyện của tụi mình mà nói thẳng ra, ông già chắc chắn sẽ gây khó dễ cho anh. Còn em đương nhiên là muốn...kết hôn với anh rồi.”

“Không cần lo lắng, cứ giao hết cho anh.” Lâm Túc kéo cậu vào trong lòng, xoa đầu cậu: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về những chuyện mà trợ lý cần làm nào, nói xong thì còn phải kiểm tra.”

Lâm Đường: “!!!”

Chẳng lẽ bây giờ không nên phím với nhau trước, xem về nhà sẽ nói như thế nào à?

Bình thường tiểu thiếu gia học cái gì cũng rất dễ mất tập trung, Lâm Túc chỉ có thể dạy cho cậu từng chút một. Giờ trong lòng có chuyện sốt ruột nên lại càng không nhớ được gì.

Sau đó mắc sai rồi bị phạt một trận khá thảm, cậu ra sức vẫy nước lạnh cũng lên mặt cũng không làm cho nhiệt độ hạ xuống được.

“Thế này thì làm sao em thò mặt ra gặp người khác được chứ?” Lâm Đường vuốt ve đôi môi hơi sưng của mình, nổi giận với Lâm Túc: “Đều là lỗi của anh hết!”

Nếu lúc về nhà mà để ông già thấy cậu mặt đầy xuân tình thế này thì chắc ông sẽ nhấc ba toong lên đập luôn quá.

“Ừ, đều là lỗi của anh.” Lâm Túc bỏ sấp tài liệu trợ lý mới đưa vào trong túi đựng công văn, sờ sờ đầu tiểu thiếu gia: “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà.”

Loại bình tĩnh này đúng là cách biệt một trời một vực với Lâm Đường.

Ba Lâm vốn tức giận đầy bụng chờ người quay về, nhưng đợi mãi cũng không thấy hai thằng con đâu.

Ông tự ăn xong bữa trưa không rõ mùi vị là gì, sau đó lại lôi mớ sách từng đọc lúc Lâm Đường come out ra đọc lại, tự nhủ với mình rằng: Dù thế nào cũng không thể phản đối con trai gay gắt quá.

Cơn nóng giận cứ âm ỉ chứ không bốc lên dữ quá, mãi đến lúc ăn cơm tối ba Lâm mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô mình đã mong ngóng cả ngày. Ông nhìn qua cửa sổ, thấy hai người đang cùng nhau xuống xe.

Thằng con út tuy thấp thỏm nhưng trong ánh mắt nhìn Lâm Túc lại tràn đầy vẻ không muốn rời xa, còn Lâm Túc thì...

Ba Lâm phát hiện ra chỉ mới một khoảng thời gian không thấy Lâm Túc, đứa con trai này đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.

Mấy người bạn trên thương trường khen ngợi là một chuyện, đến khi tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Nếu Lâm Túc sợ hãi rụt rè, không dám thừa nhận thì tất nhiên ba Lâm sẽ muốn đánh người, đuổi ra khỏi cửa. Nhưng anh lại nắm chặt tay Lâm Đường, lộ rõ ý định muốn bảo vệ đối phương, dù có bị gọi về đột ngột cũng không hề có chút tránh né hay bất an nào.

Người này đã không còn nằm trong tầm khống chế của ông nữa rồi.

Anh hùng tuổi xế chiều, ba Lâm bỗng thở dài. Lúc xuống ông lầu thì đúng lúc đối diện với hai người đang đi vào. Lâm Túc không hoang mang hay sợ hãi gì còn Lâm Đường thì lại rời khỏi vai anh, có vài phần giấu đầu hở đuôi.

Thằng con út này đúng là không có tiền đồ mà, ba Lâm chỉ thiếu điều muốn lấy tay che mặt.

“Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?” Ba Lâm chọn cách đánh đòn phủ đầu.

Từ chỗ biết rõ chân tướng đến tỉnh táo lại rồi phân tích rõ lợi hại, ba Lâm chợt phát hiện: ngoài Thịnh Hoằng thì Lâm Túc đúng là lựa chọn đúng nhất.

Chỉ có điều ông không rõ mục đích của anh là gì, thật lòng yêu thương Lâm Đường hay muốn mượn tay cậu để hoàn toàn khống chế Lâm Thị?

Nếu là vế trước thì còn đỡ, ông già rồi, không còn tinh lực để gây sức ép với cuộc sống tương lai của Lâm Đường. Nếu đổi lại là lúc còn trẻ thì anh em yêu nhau thế này ông tuyệt đối không cho phép.

Nhưng bây giờ thì bất lực, gần như không thể làm gì.

Còn nếu là về sau thì dù có phải liều bộ xương già này ông cũng phải khiến Lâm Túc cút khỏi công ty, cút khỏi nhà họ Lâm.

Đúng là ba Lâm có tình cảm với Lâm Túc thật, nhưng nếu anh lợi dụng đứa con ruột thịt của ông để đạt được mục đích thì cũng đừng trách ông tuyệt tình.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta vào thư phòng nói chuyện nhé.” Lâm Túc vẫn giữ thái độ tỉnh táo biết kiềm chế khiến Lâm Đường cảm thấy hơi sốt ruột.

Ở đây cậu còn có thể cản được mấy gậy của ông già, nhưng nếu hai người mà nói chuyện riêng thì kiểu gì anh cũng bị đánh: “Lâm Túc!”

“Ngoan ngoãn chờ ở đây nhé.” Lâm Túc vỗ nhẹ đầu cậu. Tiểu thiếu gia vừa chuẩn bị khởi nghĩa đã lập tức yên phận, thu hết móng vuốt lại.

Còn chưa gả đi mà cùi chỏ đã liều mạng chĩa ra bên ngoài rồi, Ba Lâm nhìn thấy cảnh này, ngoài việc tim nghẹn thì vẫn là nghẹn tim, ông mặc kệ mục đích của Lâm Túc là gì, nói thẳng với anh: “Đi theo tôi.” Nghe là đã thấy khẩu khí bất thiện rồi.

Ông cũng muốn xem thử Lâm Túc muốn lấy cái gì ra để thuyết phục mình. Cứ thế mà muốn bắt cóc con trai ông hả, mơ đẹp lắm!

Trong thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau.

Ngay khi ba Lâm định nói chuyện, Lâm Túc đã đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt ông: “Đây là thống kê tài sản cá nhân con vừa cho nhân viên sửa sang lại, mất chút thời gian nên về hơi muộn. Chủ tịch Lâm xem thử trước đi ạ.”

Lời đã đến khóe miệng lại bị ba Lâm nuốt ngược xuống. Dĩ nhiên là ông biết Lâm Túc sẽ có tài sản riêng, chỉ không ngờ anh lại tình nguyện lấy ra cho mình xem. Mà cho dù có lấy ra thì sao, chẳng lẽ còn có thể vượt qua Lâm Thị được chắc?

Lúc mở bao hồ sơ, trong đầu ba Lâm vẫn còn suy nghĩ như vậy. Nhưng khi nhìn thấy trang đầu tiên, xấp tài liệu trong tay ông suýt thì rơi hết xuống sàn.

Nắm giữ hơn 67% cổ phần công ty công nghệ Túc Sinh, chỉ riêng chỗ cổ phần trong tay anh cũng đã đủ để hoàn toàn khống chế Túc Sinh rồi.

Nếu là công ty khác thì chưa chắc ba Lâm đã để vào mắt, nhưng đây lại chính là Túc Sinh. Trong ngành điện từ, tồn tại của Túc Sinh chắc chắn là một truyền kỳ.

Bởi nắm được trong tay kỹ thuật tiên tiến đến mức người khác không thể tùy tiện đánh đổ nên Túc Sinh có thể nhanh chóng tích luỹ vốn liếng, chỉ mới vài tháng là tài sản đã gấp lên không biết bao nhiêu lần. Túc Sinh không cần trải qua quá trình phát triển mất vài ba năm như những công ty khác, thông qua con đường đặc biệt, cứ thế lên sàn chứng khoán luôn. Chính là một con hắc mã đáng chú ý nhất ở thủ đô, thậm chí là cả nước.

Việc nó sẽ đâm sâu bén rễ trong xã hội thượng lưu ở thủ đô chỉ là vấn đề thời gian. Ai cũng biết người đại diện pháp lý của Túc Sinh, nhưng hành tung của người ban đầu rót vốn đăng ký thì vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Mọi người đã đổ bao công sức cũng không thể tìm kiếm được đầu mối.

Rất nhiều người suy đoán là do tư bản nước ngoài rót vốn hoặc quốc gia nâng đỡ, cũng có khả năng là do nhiều gia tộc hào môn cùng liên thủ. Chỉ duy nhất một cửa không thể: đó chính là Lâm Túc, đứa con nuôi của nhà họ Lâm.

Nhưng ngặt nỗi sự thật lại bày ngay trước mắt, con dấu phía trên không cho phép ba Lâm nghi ngờ.

Chỉ cần tài sản hiện tại của Túc Sinh đã đủ sánh ngang với Lâm Thị rồi, còn nói về tiền đồ phát triển trong tương lai thì đúng là Lâm Thị kém xa Túc Sinh.

Ba Lâm cố giữ bình tĩnh, mở đến những trang thống kê tài sản phía sau. Lúc này hô hấp của ông muốn ngừng lại luôn rồi.

Trong đống tài sản cá nhân của Lâm Túc, Túc Sinh không phải là nguồn thu lợi lớn nhất. Anh có rất nhiều tài sản liên quan đến công ty của các gia tộc lớn trong giới hào môn, dù là trong nước hay ngoài nước, hầu như cái nào anh cũng đầu tư, nắm giữ cổ phần. Mà những công ty Lâm Túc đầu tư lại không ngừng khuếch trương, thu về lượng tài sản kếch xù.

Mắt nhìn vừa chuẩn vừa quyết đoán. Ba Lâm tự nhận hồi còn trẻ cũng không so bì được.

Nếu đã có tài sản lớn như vậy, hình như Lâm Túc cũng không cần phải nhìn ngó Lâm Thị. Nhưng có ai ngại nhiều tiền đâu?

Ba Lâm hít sâu một hơi, không cần biết Lâm Túc có phải con mình hay không, vì Lâm thị và Lâm Đường, bây giờ ông cũng phải khách khí với anh: “Con cho ba xem cái này để làm gì?”

Nếu muốn uy hϊếp ông, vậy bàn tính này coi như anh đã gảy nhầm rồi.

Lâm Túc cười nói: “Những thứ này để làm sính lễ, ba thấy thế nào?”

06 cũng hơi kinh ngạc: [Kí chủ, ngài muốn đưa hết luôn á? ]

[Đưa hết cho Lâm Đường thì cuối cùng cũng vẫn là của chúng ta thôi.] Lâm Túc trả lời.

Gây dựng sự nghiệp thì dễ, giữ vững được nó mới là chuyện khó. Tiểu thiếu gia thì rõ ràng là chẳng làm được cái nào rồi đấy.

Đối với Lâm Túc, muốn tạo ra tài sản có giá trị tương đương thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Điểm này Lâm Túc hiểu rất rõ, ba Lâm có kinh nghiệm thương trường dày dặn cũng nhanh chóng nhận ra. Thời thế tạo anh hùng, rất nhiều gia tộc, hào môn hiện nay đều xuất phát từ việc nắm bắt được kỳ ngộ của trong thời đại cũ để quật khởi.