Cướp Nam Phụ Liền Chạy Thật Kích Thích

Chương 25.1: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (25)

Hồ Kiệt tội không đáng chết, nhưng có người chưa đến mức phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, có kẻ lại không thể tha được. Lâm Túc không thể để lại tai họa ngầm cho tiểu thiếu gia nhà mình được.

Hơn nữa, ở thế giới gốc Hồ Kiệt đã rất nhiều lần làm “chuyện tốt”. Tuy không thành công nhưng chỉ tính riêng chuyện ép tiểu thiếu gia uống rượu bị bỏ thuốc, khiến cậu phải nhảy lầu cũng đủ để Lâm Túc ra tay rồi.

“Làm khá lắm.” Lâm Túc trả lời tin nhắn. Lúc anh rót được một nửa chai rượu sang bình đựng chuyên dụng thì chuông cửa bỗng vang lên.

Người biết địa chỉ của anh không nhiều, giờ này còn tìm đến thì chỉ có...

Lâm Túc vừa mở cửa đã bị Lâm Đường nhào lên ôm ấp. Hơi thở của tiểu thiếu gia nóng hổi, cọ lung tung y như một con mèo: “Lâm Túc, Lâm Túc, em nóng sắp chết rồi này.”

Giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt nhưng dày đặc ý vị không chờ nổi nữa.

Lâm Túc đã xác định thuốc Lạc Phi tìm được chỉ là loại trợ hứng, không đến mức khiến người ta mất hết lý trí. Anh nâng cằm Lâm Đường lên, lúc nhìn thấy trong đôi mắt mông lung của cậu lóe lên vẻ chột dạ rồi nhanh chóng biến mất thì lập tức hiểu rõ vấn đề.

Kỹ thuật diễn của nhóc con này khá ghê, vở kịch này có thể diễn tiếp được rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Túc vừa nắm túm chặt cái tay đang sờ loạn của Lâm Đường, vừa nhìn Lạc Phi hỏi: “ Sao em ấy lại thế này?”

Lạc Phi chỉ có thể cắn răng diễn tiếp theo như kịch bản, dù sao thì hai tên phu phu đang ôm nhau này, tên nào cũng hi vọng cậu ta diễn theo kịch bản: “Hôm nay bọn em tới vũ trường, được người ta tặng một chai rượu. Lúc đầu còn không có chuyện gì, ai ngờ Lâm Đường uống xong một ly thì thành thế này.”

Rõ ràng anh tình em nguyện thế mà cậu ta còn phải diễn thêm một màn kịch. Lạc Phi không ngại phiền phức mà chỉ cảm thấy mình là một chàng trai siêu tốt bị thồn cho mấy chục cân thức ăn chó, cứ thế bị no đến bể bụng.

“Là ai làm?” Lâm Túc trầm giọng.

Lạc Phi cảm thấy hình như là idol của mình giận thật rồi: “Cái này thì em không biết, giờ em sẽ đi điều tra thử xem sao. Đại ca, tạm biệt nha.”

Mặc kệ Lâm tiểu thiếu gia có uống chai rượu kia hay không, đại ca tức giận chắc là do có người dám ngấp nghé cậu.

Sau khi cánh cửa đóng lại chỉ còn mỗi hai người, hình như bầu không khí trong nhà đã thay đổi.

Thuốc này không đến mức làm cho người ta đánh mất lý trí nhưng lại có thể khiến họ làm theo những du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất trong đáy lòng.

Ví dụ như chuyện Lâm Đường thích Lâm Túc, muốn được anh ôm.

Không phải vì ghen tuông hay lòng ham chiếm hữu, cậu chỉ đơn thuần muốn được Lâm Túc ôm, muốn đến mức tim phát đau.

“Đường Đường, khó chịu lắm à?” Lâm Túc biết bây giờ không phải lúc để dạy dỗ đối phương, chỉ thấp giọng dịu dàng nói: “Anh đưa em tới bệnh viện được không?”

Lâm Đường lắc đầu, đôi mắt đã hơi ướŧ áŧ: “Anh... anh không muốn em ư?”

Chẳng lẽ do cậu không có tí hấp dẫn nào thật à?!

Lâm Túc vén tóc mái cho cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi đối phương rồi nói: “Sao anh có thể không muốn em được chứ. Chỉ là do anh sợ em không bằng lòng thôi, tình huống thế này...”

“Em bằng lòng, em muốn làm với anh, em...” Lâm Đường không biết khuôn mặt cậu nóng lên là do thuốc hay là do chính bản thân mình nữa. Nhưng rượu vào rồi thì gan cũng phình to ra, cộng thêm tác dụng của thuốc nên tí cẩn thận rụt rè nhanh chóng bị thiêu đốt sạch sẽ. Lâm Đường ôm chặt lấy eo của Lâm Túc, bắt đầu nũng nịu mè nheo: “Anh ngủ với em được không, em bằng lòng thật mà.”

“Bây giờ đầu óc em không tỉnh táo, đến khi tỉnh lại sẽ hối hận cho mà xem.” Lâm Túc thở dài.

Lâm Đường cực kỳ hối hận vì lúc trước đã từng nói yêu là khắc chế. Khắc chế cái quần què gì chứ!

Chóp mũi cậu giật giật, ngửi được mùi rượu. Lâm Đường nhấc thẳng bình đựng rượu lên làm một ngụm, ngậm trong miệng rồi trực tiếp hôn lên môi Lâm Túc khiến rượu thừa tràn qua khoé môi. Hai người thật lâu vẫn chưa chịu tách ra.

Mãi đến không khí trở nên nóng rực, giọng nói của Lâm Đường cũng mông lung: “Anh còn không làm thì chắc chắn không phải là đàn ông... ưʍ...”

Lâm Túc chỉ sững người trong nháy mắt rồi cười khẽ, giọng nói cũng trở nên cực kỳ trầm thấp: “Là em tự tìm đấy nhé.”

Cái mác không phải đàn ông này kia không thể dán bậy được đâu.

Chuyện đang tốt đẹp đều vì những lời này mà trở nên hỗn loạn.

Có lẽ do bị nghẹn lâu ngày nên trận chiến trên giường này đã kéo dài suốt đêm. Dựa trên thể chất của con người trong thế giới này thì “chiến quả” cũng khá là xuất sắc.

Ít nhất là Lâm tiểu thiếu gia cũng ngủ từ sáng sớm đến tận đêm khuya mới tỉnh lại, nếu không phải nhìn ngày tháng thì suýt nữa Lâm Đường đã tưởng mình vẫn còn ở đêm hôm trước.

Đôi mắt cậu khóc đến mức cay xè, không phải do đau mà là nước mắt sinh lí của cơ thể tự tiết ra.

Tuy trên người có hơi đau nhức nhưng cũng chỉ là do mệt chứ không phải kiểu phía đau đớn như bị mười mấy chiếc xe tải nghiền qua như trong truyện hay miêu tả. Ngược lại còn có tí khô mát, khá thoải mái dễ chịu.

Nếu nhất định phải bắt Lâm Đường tổng kết về cảm giác của lần đầu tiên thì chỉ có một chữ: sướиɠ!

Chuyện tuyệt như thế này mà cậu lại kéo dài như cái chun quần, sau này nhất định phải thường xuyên làm mới được.

Trên giường không có ai khác, Lâm Đường đỡ eo bước xuống.

Vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Lâm Túc đi ra từ phòng bếp, cậu lập tức thấy đói hoa cả mắt: “Anh nấu món gì ngon thế?”

Mang theo bao nhiêu là mong đợi, Lâm Đường nhìn cháo trắng trước mặt mà ngơ hết cả người.

Cậu ngước mắt nhìn về Lâm Túc đang ngồi đối diện: “Anh vừa ăn xong đã đối xử với em như thế à!”

Cháo trắng chắc chắn không thể là món ngon mà người đang yêu đương cuồng nhiệt làm cho bồ ăn được.

Thứ gì chiếm được rồi thì sẽ không cảm thấy quý giá nữa...

Suy nghĩ của tiểu thiếu gia như đường núi có mười tám ngã rẽ, Lâm Túc mở miệng nói: “Mới làm chuyện đó xong thì chỉ có thể ăn thanh đạm được thôi, nếu không sẽ khó chịu đấy.”

Mạch nghĩ Lâm Đường đột nhiên khựng hẳn lại: “Phải ăn mấy ngày ạ?”

“Ba ngày.” Lâm Túc đáp lại.

Lâm Đường hơi nhăn mặt, khuấy khuấy cháo trắng nói: “Làm một lần nghỉ ba ngày, vậy một tuần chúng ta chỉ có thể làm hai lần.”

Ít quá trời, bất mãn không chịu nổi.

“Chỉ có lần đầu tiên thôi, về sau bảo dưỡng tốt thì sẽ không phiền toái thế đâu.” Lâm Túc cũng hiểu chút Đông y.

“Thật ư?” Tiếc nuối của Lâm Đường lập tức bay vèo hết: Thế thì mỗi ngày chúng ta đều có thể làm rồi.

Khuôn mặt tiểu thiếu gia đỏ ửng, cậu cảm thấy hình như bản thân mình hơi bị khao khát quá, không hề có tí ti rụt rè nào.

06 trầm trồ: [Wow, Không có chuyện cày hỏng ruộng, chỉ có chuyện mệt chết trâu.]

Lâm Túc cười khẽ: “Chỉ cần em không mệt thì lúc nào anh cũng chiều được, đến lúc đấy đừng có mà khóc.”

Mệt chết trâu? Nói đùa gì thế, anh vận động một tí với tiểu thiếu gia thì nhiều nhất cũng là chuyện chín con trâu mất một cọng lông thôi.

Giao lưu thân thể có thể xúc tiến sự phát triển tình cảm, so với lúc trước thì giờ Lâm Đường lại càng dính người hơn.

Lâm Túc đi đến đâu cậu cũng lon ton theo cùng, men tình trong hơi thở là điều không thể che dấu được.

“Dáng vẻ cầu yêu thương của Lâm tiểu thiếu gia đúng là dụ dỗ người khác quá mà.” Đám nhân viên tám chuyện lúc rảnh rỗi.

“Vừa nhìn đã biết là đang hạnh phúc trong tình yêu rồi, cả người như muốn sáng lên rồi kìa.” Một người khác nói. “Thứ như tình yêu có thể thể dưỡng người hay sao í? Ban đầu tôi chẳng thấy tiểu thiếu gia đẹp ở chỗ nào.”

“Vấn đề là tiểu thiếu gia suốt ngày ở trong văn phòng của sếp Lâm, thế thì yêu đương với ai mới được?” Một nhân viên đưa ra nghi vấn.

Mọi người vốn đang rôm rả chém gió bỗng im lặng tập thể, dồn dập nhìn về phía người vừa hỏi. Trong lòng mọi người đều cảm thấy rối loạn như ma, cho đến khi một người phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Không thể nào...”

Trước kia hai người này siêu cấp kỵ nhau đấy.

“Đậu xanh rau má, tôi lại có thuyền để đẩy rồi!” Một nữ đồng nghiệp đột nhiên nắm chặt tay, liếc sang một nữ đồng nghiệp khác rồi cùng nhau cười hí hí. Hàm nghĩa trong đó khiến các nam đồng nghiệp chả hiểu đâu vào với đâu.

Đương nhiên, bọn họ cũng không muốn hiểu.

“Chuyện này tôi ưng nhé.”

Bắt đầu từ lúc này, nhóm bàn tán chính thức phân chia giới tính: nhân viên nữ thì khí thế ngút trời, nhân viên nam thì cứ như bị ném sang Bắc Cực, khá là thê thương.

Mấy chuyện thế này một khi đã có đầu mối thì rất dễ bị khui ra nhiều chuyện hơn. Hiện giờ tuy Lâm Thị nhìn như đã bị Lâm Túc nắm chặt trong tay nhưng cũng khó tránh để lọt một vài kẻ có tâm, không muốn anh ngồi vững trên vị trí này.

Bọn họ muốn thu được nhiều lợi ích hơn nữa, rõ ràng là để Lâm Đường lên nắm quyền thì sẽ dễ khống chế hơn nhiều.

Thời điểm những manh mối này được mang đến trước mặt ba Lâm, ông còn đang mải chọc chim sáo ngắm hoa lá, hưởng thụ cuộc sống về già nên chỉ nhìn thoáng qua. Ngay cả việc cho chim ăn cũng không ngừng lại: “Được rồi, việc này tôi đã biết rồi, các người nên làm cái gì thì cứ đi làm cái đó đi.”

Kẻ đâm bị thóc chọc bị gạo kia sững sờ, sắc mặt trắng bệch rời đi. Cho đến khi xung quanh không còn ai nữa thì ba Lâm mới thả chim xuống, lấy tay xoa ngực.

Ông còn nhớ rõ, lúc trước khi hỏi Lâm Túc rằng mục đích cuối cùng của anh là gì? Lâm Túc đã nói không cần cổ phần công ty, bây giờ xem ra thằng nhóc thối này đã nhằm vào đứa con ngốc của ông rồi.