Cướp Nam Phụ Liền Chạy Thật Kích Thích

Chương 24: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (24)

Ảo giác, ảo giác thôi. Chắc chắn là bị quáng gà tạm thời rồi, thế giới này chỉ mỗi bạn trai cậu là đẹp trai nhất!

“Là vì tôi à?” Lâm Đường định giải thích cho rõ: “Sự thật là anh ta chẳng hề thích tôi tí nào đâu.”

Lúc nói ra những lời này Lâm Đường không hề cảm thấy mất mát gì, chỉ nghĩ: hình như mình đã sai thật rồi.

“Anh ta cảm thấy phải chịu trách nhiệm với cậu.” Bạch Tu Nhiên thản nhiên nói.

Trước kia, muốn bình tĩnh ngồi nói chuyện với tiểu thiếu gia thế này đúng là chuyện khoa học viễn tưởng. Có thể khiến một người ngang bướng như trâu biến thành ngoan ngoãn thế này, Lâm Túc đúng là nhân tài mà ngành giáo dục đã bỏ lỡ.

Thịnh Hoằng cảm thấy do mình đầu độc Lâm Đường chuyện tình cảm từ bé nên khi không được đáp lại cậu mới trở nên phóng túng bản thân, biến thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp như bây giờ. Thế nên hắn phải chịu trách nhiệm với Lâm Đường.

Trước đó Bạch Tu Nhiên cũng hơi đồng tình với lý do này.

Chẳng qua đồng tình là một chuyện, để người yêu của mình để ý đến em trai mưa thì lại là một hoàn toàn chuyện khác.

Lúc mới chia tay, Bạch Tu Nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau một thời gian cậu ta lại phát hiện ra: hình như cái gọi là tình yêu lúc trước có thể chỉ là một sản phẩm của quá trình hormone tăng vọt.

Làm gì có ai rời khỏi ai mà không sống nổi.

Lâm Đường cũng thay đổi khiến cho Bạch Tu Nhiên cảm thấy việc Thịnh Hoằng nói muốn chịu trách nhiệm có vẻ hơi kiêu căng hợm hĩnh. Có thể hành động lúc trước của Lâm Đường đã cho Thịnh Hoằng cảm giác nếu không có hắn thì cậu sẽ không cách nào trải qua cuộc sống của một người bình thường được. Thế nhưng sự thật là sau khi từ bỏ Thịnh Hoằng, cuộc sống của Lâm Đường lại trôi qua rất hạnh phúc.

Niềm hạnh phúc như tràn khỏi hai đầu lông mày cậu, ai cũng có thể nhận ra được. Cũng chỉ có người yêu đương thuận lợi mới hạnh phúc như thế được.

“Anh nói thì nói thế.” Lâm Đường gãi gãi má nói: “Nhưng thật ra là do tôi không có mắt nhìn nên mới làm phiền hai người, tôi xin lỗi!”

Câu xin lỗi này Lâm Đường nói ra rất tự nhiên, có vẻ cũng không khó khăn như cậu đã tưởng.

Bạch Tu Nhiên thật sự kinh ngạc, sửng sốt mấy giây mới cười nói: “Nếu đã có thành ý như này, vậy lời xin lỗi này tôi sẽ nhận.”

Tuy Bạch Tu Nhiên và Thịnh Hoằng chia tay có một phần là do Lâm Đường, nhưng cậu ta biết cái chính vẫn là ở bản thân mình. Có lẽ tình cảm cậu ta dành cho Thịnh Hoàng cũng không sâu đậm đến vậy. Nếu là kiểu tình cảm đến chết cũng không thay đổi, chắc chắn Bạch Tu Nhiên sẽ không bao giờ nhường bước... Nhưng tiếc là thực tế lại không như vậy. Bọn họ chỉ có thể giống như bao cặp tình nhân trên đời này, yêu đương rồi chia tay, qua vài năm thì có khi đến mặt mũi đối phương cũng chẳng nhớ nổi.

Đến nỗi so với Thịnh Hoằng của hiện tại, Bạch Tu Nhiên còn cảm thấy thích Lâm Đường hơn, vì mỗi khi nhìn Lâm Túc, ánh mắt cậu sẽ toả sáng vô cùng rực rỡ. Có lẽ đứa bé vừa mềm mại vừa đáng yêu trong trí nhớ của Thịnh Hoằng cũng có đôi mắt chứa cả trời sao lấp lánh như vậy.

Chỉ là ánh sao đó đã từng bị Thịnh Hoằng dập tắt, là Lâm Túc lại một lần nữa thắp sáng chúng.

Ngay cả Lâm Đường cũng học được cách buông bỏ, mọi chuyện chỉ còn là quá khứ. Giờ nghĩ lại thì cũng chẳng phải chuyện lớn đến mức anh sống tôi chết gì, cho nên chẳng có gì là không thể tha thứ được.

“Thế... anh đừng có quấn lấy Lâm Túc nữa được không.” Lâm Đường nhăn mặt nói. Giờ thì cậu hiểu rồi, hành vi lúc trước của cậu cũng giống y chang Bạch Tu Nhiên bây giờ vậy, khiến người ta ghét đến nỗi đào đất đổ đi.

“Nói thế nào nhỉ, bọn tôi chỉ bàn việc làm ăn thôi.” Bạch Tu Nhiên cười nói: “Tuy Lâm Túc khá tốt nhưng lại là kiểu người khó theo đuổi nhất. Tôi cũng không muốn phá hoại tình cảm của người khác, với lại tôi cũng vừa đồng ý quen với một cậu đàn em hồi đi học. Cậu có thể yên tâm thả tim lại trong ngực rồi đấy.”

Lâm Đường “Ể”, có tí tò mò: “Đàn em của anh là người như thế nào?”

“Không cho cậu biết đâu.” Bạch Tu Nhiên đứng dậy cười nói, giọng điệu nghe rất hẹp hòi.

“Tôi cũng có thèm biết đâu...” Lâm Đường lẩm bẩm. Sau đó cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói với theo: “Không phải anh nghĩ tôi sẽ cướp bạn trai của anh đấy chứ?! Tôi không có sở thích đập chậu cướp bông đâu!”

Bạch Tu Nhiên đã đi xa, chỉ còn lại tiểu thiếu gia ngồi uống một bụng nước trà cho đỡ tức: “Xí, nếu không thích Lâm Túc, ai kêu anh bai ba ngày lại chạy đến đây làm gì.”

Đậu má! Bạch Tu Nhiên, anh cố ý đúng không!!!

Nhìn thì trông điềm tĩnh ổn rộng rãi, hoá ra cũng là một thằng cha bụng dạ hẹp hòi muốn chết.

Lâm tiểu thiếu gia không để ý là mấy câu này cũng đang nói cả mình luôn.

Sau đó Bạch Tu Nhiên cũng quay về thái độ giải quyết việc chung, không còn vài ngày lại cố tình chạy đến trêu chọc Lâm Đường nữa. Nhưng cậu ta vẫn có tật xấu bắt nạt người, thế là thi thoảng lại phải ghẹo tiểu thiếu gia xù lông thì mới vui.

Cay cú nhất là Lâm Đường lại không thể nói cho Lâm Túc biết, dù sao mấy cái này đều về đề tài bí mật của các bạn thụ.

Ví dụ như...

“Cậu vẫn còn zin à. Lâm Túc có thể nhịn không chạm vào cậu, chẳng phải do cậu không đủ hấp dẫn ư?”

Lâm Đường tức điên người, giận đến mức biến thành con cá nóc luôn rồi!

Bạch Tu Nhiên lại tiếp tục: “Thật ra tôi có thể đề cử cho cậu một loại mặt nạ dưỡng mông. Cho dù là đàn ông thì cũng phải chăm sóc thật tốt mới được.”

Giọng điệu cứ như đang bàn thương vụ bạc triệu vậy.

Lâm Đường vừa tức vừa không nhịn được tò mò: “Là cái gì thế? Khụ, nếu anh đã có thành ý đề cử như thế, tôi đành phải cố dùng thử xem sao.”

Kiểu đề tài thế này cậu dám kể cho Lâm Túc chắc?

Chắc chắn là không thể rồi!

Mặc dù Lâm Túc có thể nhờ hệ thống nghe tám chín phần nhưng anh lại không làm như vậy, để kệ tiểu thiếu gia chơi đùa với người trước kia là tình địch nay là “chị em bạn dì”.

Cảm giác thần bí cũng là một phương thuốc giữ cho tình yêu luôn tươi mới.

Dưới sự xúi bẩy, đề cử của của cả đám người, Lâm tiểu thiếu gia cảm thấy cả người mình Bling Bling phát sáng đến nơi rồi.

Vạn sự đều đã chuẩn bị xong, cái khó xử nhất là úp cái nồi bỏ thuốc lên đầu ai bây giờ.

Dù sao thì bạn trai cậu cũng siêu cấp hẹp hòi. Lúc trước Hồ Kiệt đắc tội với Lâm Đường, cậu cũng chỉ kêu người đánh cho gã một trận rồi thôi. Thế nhưng Lâm Túc thì khác, anh cứ thế cho mẹ gã cắm cả quả sừng to tổ chảng trên đầu ba Hồ, mà cái sừng này lại chính là Hồ Kiệt.

Thừa dịp nhà họ Hồ nội loạn, Lâm Túc ngang nhiên chiếm hết luôn một nửa giang sơn của nhà họ. Tuy không đuổi tận gϊếŧ tuyệt nhưng thủ đoạn đằng sau đủ khiến những kẻ có ý định giở mấy trò vặt phải hành quân lặng lẽ.

Mặc dù Lâm Đường không quá rành chuyện làm ăn, nhưng khi Lâm Túc làm mấy việc này cũng không kiêng dè cậu.

Ngược lại còn hỏi gì đáp nấy nên cậu cũng hiểu, đoán được sơ sơ lý do tại sao anh lại ra tay với nhà họ Hồ.

Kết quả, chuyện này đã khiến sự sùng bái của Lâm Đường đối với anh bước lên một tầm cao mới. Mỗi lần cậu thấy anh đã đến thời kỳ đỉnh cao thì người này lại có thể bước lên chỗ cao hơn nữa.

Tất nhiên, cũng vì anh bạn trai này bụng dạ chỉ hẹp bằng lỗ kim nên Lâm Đường mới không dám úp nồi bậy bạ. Không thể để người khác đội, cũng không dám tự đội, khó xử chết mất thôi.

Trong căn phòng VIP của vũ trường, mọi người biết được tình cảnh bi thảm của tiểu thiếu gia liền bùi ngùi cảm khái: Haizz, một đoá hoa mềm mại xinh đẹp thế này lại không ai hái. Lạc Phi ngồi bên cạnh nghe hết, dù cảm thấy Lâm Đường rất đáng thương nhưng cũng không dám đưa đầu ra đội cái nồi này.

Cậu ta không muốn làm đại hiệp cõng nồi đâu.

Nhưng rồi, có lẽ do đang buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng lúc đang rầu rĩ thì nhân viên phục vụ lại mang đến một chai rượu.

Trong trường hợp này mà tặng rượu, ngoại trừ kẻ có ý kia thì đúng là không có người khác.

Lúc đầu Lạc Phi không có ý định để nhân viên phục vụ đặt rượu xuống. Dù sao thì đại ca đã giao cho cậu ta nhiệm vụ trông nom tiểu thiếu gia, tất nhiên cũng phải giải quyết hết chuyện ong bướm vo ve quanh cậu rồi.

Lâm Đường ghé sát vào bình rượu ngửi ngửi, hai mắt sáng rực lên. Cậu thì thầm với Lạc Phi: “Trong này có thuốc, còn là loại cực kỳ mạnh á.”

Lâm Đường chưa bao giờ uống thuốc kí©ɧ ɖụ© nhưng ăn chơi xa đoạ lâu như thế, làm sao lại không gặp mấy đứa có ý đồ đen tối với mình được chứ. Cũng nhờ cái mũi thính nhưbchó này mà mấy kẻ đó mới không có cơ hội xuống tay.

Người đưa rượu ra khỏi phòng. Lạc Phi nhìn Lâm Đường mở nắp chai, có chút chần chờ nói: “Cậu muốn uống thật à?”

“Tôi cũng đâu có ngu.” Lâm Đường ném thẳng chai rượu vào thùng rác, sau đó lại lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng, nói với Lạc Phi: “Mau mau mau, đưa tôi về mau lên!”

Loại thuốc Lạc Phi tìm được có tác dụng khá chậm nên lúc Lâm Đường đi ra ngoài vẫn rất tỉnh táo. Chỉ là dáng vẻ này lại khiến mấy người đang ngồi trong một góc khuất của vũ trường cảm thấy cậu có tí sốt ruột, vội vã.

“Đã uống rượu rồi nhỉ. Thế này là sốt ruột rồi đúng không? Có muốn chơi cùng luôn không?” Một gã mặt đầy sẹo rỗ lên tiếng hỏi.

Gã đàn ông khóe mắt bị thương ngồi bên cạnh nói: “Đương nhiên là muốn rồi, mùi vị của tiểu thiếu gia nhà họ Lâm chắc phải cực kỳ tuyệt vời, chơi xong còn có thể đổi được không ít tiền đâu.”

Trong giọng nói lộ rõ vẻ hung tàn, độc ác.

Ánh đèn chuyển hướng khiến khuôn mặt Hồ Kiệt lộ rõ, nhưng khí chất trên người đã khác hẳn lúc trước. Vẻ hăng hái kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ nhìn gã có vẻ cực kỳ sa sút.

Bị đuổi ra khỏi nhà họ Hồ, Hồ Kiệt mất đi nguồn chu cấp tiền bạc, hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp. Lúc Hồ Kiệt biết đằng sau chuyện này có dính dáng tới Lâm Thị thì đã ghi hết hận thù lên tất cả người nhà họ Lâm. Gã không động được vào Lâm Túc nhưng có thể giở trò với Lâm Đường, không có cậu thì toàn bộ nhà họ Lâm sẽ tuyệt đường con cháu!

“Cậu Hồ quyết đoán đấy.” Một gã đàn ông mặt sẹo ngồi bên cạnh nói.

Mấy người đứng dậy, trong mắt đầy vẻ âm độc và tham lam.

Chỉ là lúc vừa mở cửa phòng VIP, thứ đối diện với họ lại là giấy xác nhận hành động cùng còng tay của cảnh sát.

Ngoại trừ Hồ Kiệt, những người có mặt ở đây đều là loại mặt đầy tiền án trán đầy tiền sự. Bản thân gã vốn không có vấn đề gì, nhưng tiếc là hành vi bỏ thuốc vào rượu đã bị camera giám sát ghi lại làm bằng chứng, thế nên mấy câu cãi lại của gã cũng yếu đi nhiều.

Nếu tận giờ này Hồ Kiệt còn không biết mình đã bị người khác chơi thì lại ngu quá. Chẳng qua dù biết rõ thì cũng đã quá muộn rồi.

Người nhà họ Hồ muốn gã chết, người của nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Dù có mãn hạn tù thì chưa chắc gã đã đi ra ngoài được.

Xong rồi, thật sự xong rồi.

“Sếp Lâm, mọi chuyện đều rất thuận lợi.” Lâm Túc vừa lấy từ trong tủ rượu ra một chai vang đỏ thì nhận được báo cáo.

Chai vang đỏ này có giá lên đến mấy chục vạn, chắc là sẽ rất hợp khẩu vị của tiểu thiếu gia.