“Em muốn học, em muốn để đám người theo đuổi anh biết khó mà lui!” Lâm Đường bắt lấy tay Lâm Túc, mặt mũi đầy vẻ quyết tâm thề thốt. Haizz, tốt xấu gì cũng dùng đúng thành ngữ rồi.
Nếu đám bạn đàn đúm và Lạc Phi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, tất nhiên bọn họ sẽ lựa lời khuyên tiểu thiếu gia cứ chơi cho vui đi, đừng có nghĩ đến chuyện vào rừng mơ bắt con tưởng bở nữa. Dù sao thì thành tích từ nhà trẻ cho đến đại học của Lâm tiểu thiếu gia đều ngoan cường nhảy lò cò ở vị trí số 1, số 2 từ dưới đếm lên.
Mấy chuyện như có thể lôi thành tích ra doạ cho giáo viên khóc hết nước mắt chắc chắn là điểm sáng chói lọi trong kiếp sống học tập của tiểu thiếu gia.
Không phải là Lâm Đường không chịu cố gắng, nhưng hình như lúc thượng đế nặn ra cậu chỉ tập chung vào mỗi khuôn mặt thì phải. Bao nhiêu tốt đẹp đều đổ dồn vào ngoại hình với tính tình ngốc nghếch không biết đề phòng người khác cả rồi, không để chừa chỉ số IQ tí nào. Thảm lắm luôn.
Nhưng Lâm Túc không hề cười nhạo cậu, ngược lại còn nắm tay Lâm Đường, nói: “Em muốn học gì anh cũng dạy.”
Trên mặt tiểu thiếu gia đầy vẻ không tin: “Đừng bảo là cái gì anh cũng biết đó nha.”
Nếu vậy cậu rất dễ cảm thấy trí tuệ mình chỉ có một nhúm.
Sau đó Lâm Đường phát hiện ra hình như là mình đần thật.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tôn Thuần cùng Lâm Túc đều không quấy rầy lẫn nhau. Cơn ghen của Lâm Đường không trụ được một đêm đã biến mất sạch sẽ, hôm sau lập tức bắt đầu bước lên con đường học tập.
Tiếp theo Lâm Đường phát hiện: dù là mình có hỏi vấn đề gì thì Lâm Túc cũng biết, không hề có dấu hiệu của việc rời khỏi ghế nhà trường thì mang hết chữ nghĩa trả lại cho thầy cô.
Mỗi ngày tiểu thiếu gia đều sống trong trạng thái nghi ngờ cuộc đời: “Đậu moá, anh ấy đúng là đỉnh của chóp.”
“Mình không phải thằng đần.”. Đám bạn đàn đúm thấy dáng vẻ này của Lâm Đường thì cũng nghi ngờ cuộc đời theo.
“Chắc là cậu Lâm không bị người ta nhập vào đâu nhỉ?” Đây là một câu hỏi đến từ một tên bạn chó.
“Chuyện này đúng là có thể liệt kê vào mục: Những sự kiện không thể tưởng tượng nhất năm nay.” Một tên bạn chó khác cảm thán.
“Giờ không phải là Lâm Túc đang quản lý nhà họ Lâm à. Nói không chừng là nếu không học hành tử tế thì chẳng được thừa kế tài công ty nữa đâu.”
Đây có thể nói là chuyện mà mấy thiếu gia giỏi ăn dốt làm sợ nhất.
Còn chuyện tiếp theo là thẻ ngân hàng bị đóng băng.
Khoé môi Lạc Phi hơi cong lên: “Không, đây là sức mạnh của tình yêu.”
Có thể khiến cho Lâm tiểu thiếu gia cam tâm tình nguyện học tập, anh trai cậu đúng là lợi hại. Đại lão, xin hay nhận của tiểu đệ một lạy.
Không phải chỉ mỗi đám bạn chó đàn đúm của Lâm Đường nghi ngờ cuộc đời, lúc đầu ba Lâm còn định sau yến hội sẽ tiếp tục sắp xếp cho Lâm Túc xem mắt tiếp. Kết quả lại bị hành động nghiêng trời lệch đất này của Lâm Đường thu hút hết sự chú ý nên mới tạm thời dừng lại. Thật ra ông không cảm thấy con mình bị đánh tráo, chỉ lo lắng thằng nhãi này bị điều gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Con trai, học mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Ba Lâm cẩn thận hỏi.
Lâm Đường đang ngụp lặn trong biển đề tri thức, dung lượng não đang nhảy disco trên ranh giới bùng nổ thì bị cắt ngang.
Cậu lập tức ngẩng đầu nói: “Lão ba, ba đừng cắt đứt mạch suy nghĩ của con.”
“Ồ, được được được, con cứ học tiếp đi.” Ba Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng đầy ý cười nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi người.
Đều tại thằng oắt Thịnh Hoằng, xem hắn làm tổn thương con trai của ông đến mức nó quay sang yêu thích học hành luôn rồi kìa.
Thịnh Hoằng tự nhiên lại hắt hơi nhảy mũi. Sau khi dùng khăn giấy lau sơ thì hắn lại cảm thấy hơi đau đầu. Dạo gần đây cả công ty đều rất bận rộn, không nói đến chuyện phải liên tục tăng ca, chỉ riêng việc Lâm Thị giảm bớt hợp tác cũng đủ khiến bọn họ đau đầu. Cộng thêm việc mẹ hắn suốt ngày cằn nhằn, dù Thịnh Hoằng có tự nhận là bản thân là người có ý chí kiên định thì cũng có phần đuối sức, không ứng phó nổi.
Rốt cuộc tại sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Quên mất lời hứa khi xưa là lỗi của hắn, nhưng đến khi Thịnh Hoằng muốn chịu trách nhiệm lại phát hiện ra cậu đã không cần đến mình nữa. Còn Bạch Tu Nhiên... người này vốn đã rất khó nảy sinh nhiệt tình, đã bình tĩnh nói lời chia tay thì giữa bọn họ cũng không thể có khả năng tái hợp.
Lâm Túc chẳng mấy quan tâm đến tin tức bên phía Thịnh Thế, Thịnh Hoằng có gặp phải chuyện gì cũng không mấy liên quan đến anh. Gần đây niềm vui của anh là dạy dỗ tiểu thiếu gia học tập, đây chính là cơ hội được sàm sỡ đường hoàng nhất.
Ví dụ như làm sai một đề sẽ hôn một cái, lại còn là hôn kiểu Pháp cực kỳ nóng bỏng. Sai hai đề thì phải cộng thêm, về phần hôn ở chỗ nào thì phải để anh quyết định. Kết quả là lần nào cũng phải đi xối nước lạnh, tuy hơi khó chịu nhưng quá trình lại rất tuyệt vời.
Lâm tiểu thiếu gia vừa muốn chống cự, vừa thi thoảng lại làm sai một hai đề. Lâm Đường tự cho là mình đã lén lút lắm rồi, nhưng không biết Lâm Túc vốn dựa vào trình độ của cậu để ra đề. Chỗ nào nên sai chỗ nào không nên sai anh vừa liếc một cái là biết ngay.
Cuộc sống trôi qua rất tốt đẹp, chuyện duy nhất khiến tiểu thiếu gia không vui chính là công ty của Bạch Tu Nhiên và Lâm Thị đã hợp tác với nhau.
Thỉnh thoảng cậu ta lại đến công ty lượn lờ một vòng, mục đích là gì thì đúng là chỉ cần nhìn sơ đã thấy ngay.
Chuông cảnh báo trong lòng tiểu thiếu gia đã nâng lên mức cao nhất. Cậu không ra ngoài chơi với đám bạn bè quậy phá của mình nữa, tình bạn plastic giòn rụm dễ vỡ, chẳng được mấy ngày thì giải tán chỉ còn mỗi Lạc Phi - fan trung thành của Lâm Túc. Nhưng cũng may vẫn còn cậu ta, nếu không tiểu thiếu gia đúng là đã rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
“Chắc chắn anh ta mượn cớ làm ăn để tìm cớ tiếp cận Lâm Túc!” Lâm Đường rất tức giận, suýt nữa thì mở miệng “xả bể phốt” với Lạc Phi.
“Đúng đúng đúng, đang trả thù đấy.” Lạc Phi tiếp nhận nhiệm vụ do idol giao cho: dỗ dành tiểu thiếu gia, nên phải cố gắng hoàn thành thật tốt.
“Trả thù á?” Lâm Đường nghiến răng nghiến lợi:
“Chẳng lẽ là do lúc trước tôi từng làm anh ta khó chịu, nên bây giờ anh ta mới chạy đến làm tôi bực bội?”
Lạc Phi vuốt cằm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng có thể là như thế.”
Lâm Đường nhăn mặt: “Tôi có nên bảo Lâm Túc liệt anh ta vào danh sách khách hàng phải từ chối qua lại không?”
“Không có Bạch Tu Nhiên thì cũng sẽ có Viên Tu Nhiên, Trình Tu Nhiên này kia thôi.” Lạc Phi ra vẻ mình là người từng trải: “Cậu đâu thể để đại ca liệt hết bọn họ vào danh sách đen được.”
Thế thì công ty cũng tạch luôn quá. Đạo lý này Lâm tiểu thiếu gia vẫn còn hiểu được.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Lâm Đường đúng kiểu: khi tuyệt vọng thì cái gì cũng dám làm thử.
Chẳng qua đúng là Lạc Phi có chiêu thật: “Theo tôi thì đầu tiên cậu cứ thử nói chuyện thẳng thắn với Bạch Tu Nhiên xem thế nào. Xin lỗi chuyện lúc trước chẳng hạn, chắc đại ca cũng thích người biết sai biết sửa.”
Lâm Đường vốn đang định nói đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng xin lỗi thì quên đi. Kết quả vừa nghe thấy câu cuối của Lạc Phi thì lại nghiến răng ken két nói: “Được rồi, tôi sẽ đi xin lỗi.”
Đúng là cậu nên nói một lần, dù sao thì lúc trước cậu sai thật.
Nhưng nếu Bạch Tu Nhiên không chấp nhận thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai!
“Thế chuyện thứ hai thì sao?” Lâm Đường hỏi.
Lạc Phi cười hí hí, vào lúc Lâm Đường muốn nổi máu đánh người thì cậu ta mới hắng giọng nói: “Tất nhiên là gạo nấu thành cơm rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Đường đã đỏ bừng lên: “Sao cậu... Sao cậu biết bọn tôi vẫn chưa...”
Lạc Phi: “...”
Đương nhiên là do chính đại ca nói rồi. Cậu ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao đại ca sao lại có thể nhịn lâu như thế được nhỉ. Đây là sức tự chủ thần thánh gì thế? Phát huy tinh thần Liễu Hạ Huệ đến mức nào hả!
“Đại ca yêu cậu như thế, sao có thể ép buộc cậu được chứ.”
Lạc Phi phát biểu trên cương vị fan cứng nhất của Lâm Túc.
Lâm Đường gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không phải ép uổng gì, tôi cũng đồng ý mà...
Nhưng mà mỗi lần đến lúc lên xe rồi thì anh ấy đều nhịn không lái.”
Trong lời nói của Lâm Đường còn có tí teo ấm ức.
Tuy nói yêu là kiềm chế nhưng kiểu đã cài số rồi mà còn xuống xe thế này cũng khiến tiểu thiếu gia rất khó chịu, nhưng trong lòng cậu lại có chút dè dặt. Dù sao thì điều cậu từng nói, Lâm Túc đã làm cực kỳ tốt.
Đôi bên tình nguyện, chỉ thiếu một cơ hội nữa thôi.
Lạc Phi cảm thấy muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng có gì khó khăn gì, thế là cậu ta ghé vào tai Lâm Đường rì rầm.
Theo lời Lạc Phi nói, đôi mắt tiểu thiếu gia cũng sáng dần lên.
Muốn gạo nấu thành cơm nhưng sức nhẫn nhịn của Lâm Túc lại quá mạnh, trong tình huống này có thể thử dùng thuốc xem sao.
Muốn tiểu thiếu gia chủ động câu dẫn thì cậu thà giả vờ bị người khác bỏ thuốc còn hơn. Sau đó không ấy ấy thì không giải quyết được. Với lại có tí thuốc vào, có khi lần đầu tiên sẽ không đau.
Bàn tính của tiểu thiếu gia gảy tanh tách, tất nhiên Lạc Phi chỉ có thể theo đuổi phụ họa.
Tuy mấy chuyện khác đại ca siêu lợi hại, nhưng mà lần đầu tiên có trợ giúp thì vẫn tốt hơn.
Lâm tiểu thiếu gia chịu trách nhiệm nghĩ kế, còn Lạc Phi chịu trách nhiệm đi làm. Trên thị trường có rất nhiều loại thuốc, nhưng muốn kiếm được loại có hiệu quả nhưng không tổn hại đến sức khoẻ thì lại chẳng dễ dàng gì. Với lại còn phải sắp xếp sao cho hợp lý nữa cơ.
Lâm tiểu thiếu gia cô cùng đắc ý, đi đường như mang theo gió xuân. Mãi đến lúc chạm mặt Bạch Tu Nhiên ở cửa công ty, vui vẻ lại biến thành lo lắng. Nói cho cùng, cứ xin lỗi thẳng tưng như thế thì nhìn não tàn chết đi được.
“Cậu Lâm.” Bạch Tu Nhiên lên tiếng chào hỏi trước.
Lâm Đường tiếp lời luôn: “Sếp Bạch, anh có thời gian không?”
“Cậu Lâm đang muốn hẹn tôi à?” Bạch Tu Nhiên cười khẽ, trước khi Lâm Đường xù lông đã kịp nói tiếp: “Có chuyện gì à?"
“Chuyện rất quan trọng.” Lâm Đường nghiến răng: “Không rảnh thì hẹn lần khác vậy.”
“Rảnh chứ.” Bạch Tu Nhiên đồng ý luôn: “Lâm tiểu thiếu gia mời, tôi lúc nào cũng rảnh.”
Lâm Đường bị cậu ta trêu đùa mấy lần, không thầy cũng tự học được cách phản kích: “Anh mà còn như này, coi chừng tôi nói với anh trai là anh đùa giỡn tôi đấy.”
Bạch Tu Nhiên hiếm khi thấy đầu óc Lâm Đường chuyển biến nhanh như vậy, lại bị cảnh cáo thẳng mặt nên cuối cùng cũng tém tém lại. Cậu ta chỉ muốn trêu chọc tiểu thiếu gia một chút chứ không định thật sự đắc tội với Lâm Túc: “Được rồi, đi chỗ nào nói đây?”
Bọn họ mượn tạm phòng nghỉ của Lâm Thị. Lâm Đường bước vào công ty trong ánh mắt dò xét như có như không của cả đám người bên trong, hoàn toàn không muốn biết sau đó sẽ bị truyền ra chuyện xấu gì.
Sau khi trợ lý mang trà đến thì nhanh chóng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người. Lâm Đường nhìn người đàn ông trẻ đang ung dung uống trà ở phía đối diện, lời xin lỗi đảo một vòng trong miệng, tới khi câu thốt ra lại là: “Tại sao anh và Thịnh Hoằng lại chia tay nhau?”
Hết chuyện để nói rồi à, mấy lời thế này sao không cố mà nín lại chứ?
Lúc Lâm tiểu thiếu gia còn đang ảo não thì Bạch Tu Nhiên đã đặt tách trà xuống, mở miệng nói: “Tại anh ta cứ chần chừ lưỡng lự nên tôi mới đá luôn.”
“Ừ... Ớ? Hả?” Lâm Đường hơi kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng người dậy: “Anh đá anh ta á!!!”
Bạch Tu Nhiên gật đầu.
Chỉ trong tích tắc đã có cả ngàn chữ fuck chạy rầm rập trong đầu tiểu thiếu gia. Không ngờ cậu lại cảm thấy người đang ngồi trước mặt hơi bị đẹp trai.