Được phụ huynh hai bên giới thiệu nên Tôn Thuần rất thoải mái tự nhiên, Lâm Túc cũng lễ độ chào hỏi lại. Hai người đứng cùng nhau trông rất xứng đôi, chiếc nĩa trong tay Lâm Đường cũng bị cậu bẻ cong veo.
Lâm Đường đã tự nhủ với bản thân rằng: đây chỉ là lễ nghĩa xã giao. Mấy việc như khiêu vũ thế này thì dù có phải là một cặp hay không thì vẫn có thể nhảy với nhau được. Chỉ là cơn giận vẫn bốc lên tận đầu, còn chưa kịp đè xuống thì mấy người xung quanh đã thêm dầu vào lửa.
“Xem ra hôn sự giữa nhà họ Tôn và nhà họ Lâm sắp thành rồi…” Một người cảm khái.
“Trai tài gái sắc, lại còn đẹp vào hàng hiếm có khó tìm.”
“Tuy nói là quản lý nhưng cuối cùng cũng chẳng có quyền thừa kế, sau này tài sản nhà họ Lâm cũng đâu giao cho con cái của bọn họ. Nhà họ Tôn chịu bỏ ghê nhỉ.”
“Anh biết cái khỉ gì!”
Khi tiếng nhạc vang lên, Lâm Túc nắm tay Tôn Thuần bước vào sàn nhảy. Điệu valse của hai người rất ăn ý, nhìn trông cũng khá hợp nhau.
Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ hợp nhau như vậy nên Lâm Đường mới cảm thấy không thoải mái.
Hứ, đồ trai đểu, có cậu rồi còn khiêu vũ với người phụ nữ khác!
Nhìn vào mắt cô gái kia, làm gì có chỗ nào là không vừa ý cơ chứ. Đôi mắt của cô nàng sắp dán chặt lên người bạn trai của cậu đến nơi rồi kìa.
Càng nghĩ Lâm Đường càng phát hiện ra: rất nhiều người nhìn Lâm Túc bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Chị em phụ nữ thì thôi đi, chết cái là còn có cả cánh mày râu nữa chứ! Trong số những người đó, có La Thần nhà họ La mà Lạc Phi từng nhắc đến. Dáng vẻ chuẩn bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu, làm như lúc nào cũng có thể té xỉu được. Nếu trong người khó chịu thì mau về nhà đi, đừng tới đây góp vui có được không hả? Bạn trai cậu còn lâu mới thích tuýp người như thế.
Lâm Đường ngồi ở đó, hơi dấm bốc lên nồng nặc nhưng cũng không phải là vô duyên vô cớ. Trên thực tế thì đúng là Tôn Thuần có thiện cảm với Lâm Túc thật.
Cô không đến mức “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nhưng đúng là đã bị anh thu hút. Tính tình cô trời sinh đã mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu thua cánh đàn ông. Thế nhưng bên ngoài có mạnh mẽ đến mấy thì trong lòng vẫn luôn có giấc mơ thiếu nữ, chỉ là những người đàn ông Tôn Thuần đã gặp hoàn toàn không trấn áp được cô. Điều Tôn Thuần muốn chính là một người đàn ông đủ mạnh, có thể trấn áp được mình.
Nhưng đến khi thật sự gặp được, Tôn Thuần mới phát hiện ra mình chưa chắc đã nắm giữ được kiểu đàn ông như thế. Cô không có cách nào khống chế được đối phương.
“Sau này chúng ta có thể làm bạn, giữ liên lạc được không?”
Tôn Thuần hỏi trong khi vẫn duy trì những bước nhảy uyển chuyển của mình.
Người đàn ông không có dấu hiệu muốn nói chuyện, Tôn Thuần không muốn vì rụt rè mà bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.
“Xin lỗi.” Lâm Túc mỉm cười: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Câu xin lỗi này có hai ý: một là đã có người mình thích rồi còn đến xem mắt, hai là không thể làm bạn với cô.
Sau khi xem mắt còn kết bạn, chuyện này có ý nghĩa rất rõ ràng. Dù tình bạn này có tính chất như thế nào thì buổi ra mắt này cũng khiến hai người không thích hợp để kết giao.
Tôn Thuần hơi kinh ngạc, một lúc sau mới cười nói: “ Anh Lâm thẳng thắn như vậy đúng là hiếm thấy, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Hoa đã có chủ rồi thì chắc chắn sẽ không nằm trong phạm vi lựa chọn của cô. Với lại, sau khi thoát khỏi cảm giác thất bại khi không nắm được người trong tay, tự nhiên cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế nhưng trong mắt Lâm Đường, hình ảnh này lại không m phải như thế. Hai người đã nhảy xong rồi, làm cái giống gì mà còn nói chuyện vui vẻ thế hả?
Da^ʍ chua từ từ bốc lên, sủi bọt ùng ục. Ngay khi Lâm Đường định tối nay về sẽ tính sổ với anh, phía sau chợt vang lên giọng nói rất quen thuộc: “Cậu Lâm có điều bất mãn với chiếc nĩa này à?”
Giọng nói này từng khiến Lâm Đường vừa nghe đã chán ghét muốn chết. Cậu vô thức nhìn sang thì thấy Bạch Tu Nhiên đang cầm một ly rượu, đứng ngay bên cạnh mình. Bộ âu phục thẳng thớm, thoải mái trên người đối phương cực kỳ phù hợp với không khí trong bữa tiệc. Đâu có như cậu, mỗi lần mặc loại quần áo này đều thấy khó chịu chết được.
Nhưng đây chỉ là cảm giác của cậu, trong mắt Bạch Tu Nhiên thì tiểu thiếu gia mặc vest đã thoát ly khỏi những ấn tượng cứng ngắc, rập khuôn.
Nhìn cậu giống như một hoàng tử nhỏ không rành việc đời, không hiểu cách che giấu suy nghĩ, chỉ cần quan sát một chút là có thể nhìn thấu.
Lâm Đường không còn tình cảm với Thịnh Hoằng nên cũng không thấy chán ghét Bạch Tu Nhiên như trước nữa. Thậm chí, thỉnh thoảng nghĩ lại cậu còn cảm thấy lúc trước mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương cứ như một đứa mất não vậy.
Tất nhiên, suy nghĩ này chắc chắn không thể để “tình địch cũ” biết được: “Anh có chuyện gì à?”
“Không có việc gì, qua đây chào hỏi thôi.” Bạch Tu Nhiên đứng ở bên cạnh cậu thái độ rất tự nhiên.
Cậu ta làm như lơ đãng nhìn về phía Lâm Túc trên sàn nhảy: “Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra Lâm Túc đẹp trai như thế.”
Lúc đầu Lâm Đường còn có tí thờ ơ lạnh nhạt, vừa nghe đối phương nói thì lập tức trở nên cảnh giác: “Anh muốn làm gì hå?"
Bạch Tu Nhiên lắc lắc ly rượu, cười khẽ: “Làm gì à? Đương nhiên là muốn mượn cậu làm cầu, thông qua cậu để làm quen với với Lâm Túc. Nói không chừng bọn tôi có thể phát triển đến mức yêu đương cũng nên.”
“Anh đừng có mà mơ!” Lâm Đường trừng mắt nhìn đối phương. Tên này lại muốn cướp đồ của cậu!
Chẳng lẽ lại muốn ăn miếng trả miếng!
Bạch Tu Nhiên nhìn hai má phồng lên như cá nóc của Lâm Đường, đột nhiên cười thành tiếng: “Thì ra đã ‘chuyển phỏm" thật rồi, chúc mừng cậu nhé.”
Có thể khiến một người kiên định như tiểu thiếu gia thay đổi, hơn nữa nhìn còn có vẻ đã yêu rất sâu đậm... người tên Lâm Túc này lợi hại thật đấy.
Lâm Đường cau mày: “Anh định đào góc tường nhà tôi đấy à Không đúng... Anh đang thăm dò, đúng không? Anh định nói ra mọi chuyện ư?”
“Tất nhiên là tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, nói ra toạc ra hết thì chuôi dao đâu mà nắm nữa?” Đây là lần đầu tiên Bạch Tu Nhiên cảm thấy hoá ra trêu chọc trẻ con lại vui như vậy.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay lớn đã đặt lêи đỉиɦ đầu Lâm Đường sắp xù lông rồi xoa xoa. Lâm Túc mỉm cười, khách sáo nói: “Sếp Bạch, đừng bắt nạt em ấy.”
Bạch Tu Nhiên kinh ngạc, phát hiện ra anh chỉ cần dùng một động tác nhỏ, một câu nói đơn giản đã khiến cái đuôi sắp dựng ngược, xù lông của tiểu thiếu gia xẹp xuống. Chỉ chớp mắt mà bộ lông của cậu chàng đã ngoan ngoãn nằm xuống, mềm mụp như thể con mèo đã được vuốt ve đã đành, trong mắt còn lấp lánh lập lòe như có cả chục vì sao nữa chứ.
Thái độ của Lâm Đường chuyển biến rất tự nhiên, trước đây Bạch Tu Nhiên chỉ thấy đối phương lộ ra biểu cảm như vậy lúc nhìn Thịnh Hoằng. Nhưng về sau đa số đều là mất mát và vẻ giận chó đánh mèo khi bị từ chối.
Dáng vẻ trong tim trong mắt chỉ có một người, giống như anh chính là cả thế giới này khiến cho người khác có cảm giác cả người tiểu thiếu gia như đang phát sáng vậy.
Tình trạng rất tốt nhưng cũng rất nguy hiểm. Nếu Lâm Túc có thể đáp lại sự tin tưởng và nhiệt tình của cậu thì sẽ khiến mối quan hệ của họ trở nên mỹ mãn. Nhưng nếu một ngày nào đó anh cảm thấy mệt mỏi hay chán ghét, chưa chắc cậu đã có thể bước ra khỏi vùng tối như với Thịnh Hoằng.
Có lẽ người đàn ông trước mắt đã nhìn thấu điều này nhưng lại chọn cách mặc kệ.
“Đây là địa bàn của nhà họ Lâm, sao tôi dám bắt nạt Lâm tiểu thiếu gia chứ.” Bạch Tu Nhiên mỉm cười tao nhã nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào mắt Lâm Túc: “Tôi chỉ nhờ Lâm tiểu thiếu gia liên hệ với cậu Túc thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Sếp Bạch nói đùa rồi.” Lâm Túc không hề nhìn thấy tình ý trong mắt Bạch Tu Nhiên. Cậu ta nói thế chẳng qua là muốn chọc tiểu thiếu gia giận dỗi thôi.
Dù sao thì khuôn mặt nhỏ của cậu lúc giận dữ cũng rất đáng yêu, rất thú vị.
“Tiếc quá.” Bạch Tu Nhiên giơ ly tỏ ý rồi thản nhiên quay người rời đi trong ánh mắt chú ý của mọi người.
Dù cho Thịnh Thế như thế nào thì ấn tượng Bạch Tu Nhiên để lại cho mọi người có mặt ở đây đúng là không tệ: Không quan tâm hơn thua. Nếu sau này có dịp hợp tác với một người bình tĩnh như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Trong bữa tiệc, người chủ trì không cần chăm chăm tiếp khách. Lâm Túc kéo tiểu thiếu gia đã giận thành một con cá nóc nhỏ sang phòng khách, để cậu xả bớt giận.
Lâm Đường ngắt một bông hoa, bứt cánh ném đầy xuống đất.
Nếu không phải vì ngại sẽ phá banh bữa tiệc giới thiệu của m Lâm Túc thì cậu đã sớm xắn tay áo lên rồi. Dù sau đó có thể bị ông già mắng xối xả một trận, cậu cũng không thèm sợ.
Có thể khiến tiểu thiếu gia chọn cách nhẫn nhịn, Lâm Túc chính là người đầu tiên trên đời này.
“Tức chết em rồi!” Lâm Đường vứt nhánh hoa xuống, đi vòng vòng quanh phòng khách. Thỉnh thoảng cậu lại quắc mắt lườm Lâm Túc: “Anh đúng là thu hút ong bướm ghê ha!”
“Anh đã từ chối hết rồi mà.” Lâm Túc tỏ vẻ mình rất vô tội.
Tất nhiên là Lâm Đường biết anh đã từ chối tất cả, nhưng người đàn ông của mình bị người khác nhìn chằm chằm chảy nước miếng vẫn khiến cậu rất tức giận. Chỉ là không biết nên giận ai mới được.
Lâm Đường tức đến nỗi rất muốn giấu người đàn ông này đi, không cho ai nhìn thấy anh nữa.
“Sau này nếu có ai theo đuổi, anh nhất định phải từ chối hết đó.” Lâm Đường yêu cầu.
“Đấy là chuyện đương nhiên rồi.” Lâm Túc trả lời không chút do dự.
Thái độ dứt khoát như vậy khiến tiểu thiếu gia cảm thấy rất vui vẻ, Khóe miệng dần nhếch lên, suýt nữa thì quên mất mình còn đang tức giận.
“Anh không được đối xử tốt với Bạch Tu Nhiên, dù cậu ta có thích anh thì cũng không được, nhớ chưa?” Trong lòng Lâm Đường vẫn rất khó chịu.
Tuy thái độ của Lâm Túc rất kiên quyết, nhưng nói thật, cho dù là Bạch Tu Nhiên hay Tôn Thuần, xét về điều kiện thì bọn họ đều tốt hơn cậu rất nhiều.
Tiểu thiếu gia vừa so sánh đã cảm thấy mình rất ăn hại, không biết Lâm Túc nhìn trúng mình ở điểm nào nữa.
“Được.” Lâm Túc lập tức đồng ý. Còn chuyện Bạch Tu Nhiên không hề thích anh, vẫn nên để tiểu thiếu gia tự tìm hiểu thì hơn.
Lâm Đường nghe vậy thì càng cảm thấy bứt rứt không yên.
Cậu đạp đạp mấy cái xuống sàn, có chút do dự nói: “Rốt cuộc thì anh thích em... ở điểm nào thế?”
06 trả lời thay: [Ảnh thích cậu vì mặt cậu đẹp á!]
Chỉ là Lâm Đường đâu có nghe được những gì nó nói, thế nên ánh mắt cậu nhìn Lâm Túc mới có tí bất an cùng thấp thỏm.
Tiểu thiếu gia thiếu tự tin thế này đúng là hiếm khi thấy được.
Câu trả lời của 06 là đáp án chính xác nhất, nhưng trong đầu Lâm Túc mất não mới nói ra những lời như thế. Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nhìn thẳng vào mắt Lâm Đường: “Anh thích dáng vẻ nguyên bản nhất của em.”
Lâm Túc đã gặp rất nhiều người tâm kế sâu như biển. Phần lớn bọn họ lớn đều rất giỏi kiềm chế bản tính của mình, chỉ để lộ hình tượng hoàn mỹ nhất cho người ngoài thấy. Anh m cũng là một trong những kẻ đó.
Nhưng Lâm Đường thì khác. Cậu sống tự do càn rỡ, chỉ làm những điều mình thích. Trước khi bị những chuyện trong thế giới gốc bào mòn, cậu vẫn luôn sống như một đứa trẻ.
Lâm Túc thích sự thuần khiết này.
Lâm Đường đỏ mặt. Khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Túc, cậu còn cảm thấy cả người nóng bừng lên, có chút xấu hổ khi nhìn thẳng vào anh. Thế nhưng cậu lại không đành lòng quay đi nên đành túm chặt một bên quần, cả người bứt rứt khó chịu: “Em... em sẽ cố gắng, không làm anh mất mặt.”
Cậu tùy hứng làm bậy, ai nói gì cũng không nghe, có thể dễ dàng đạt được mọi thứ mà không cần cố gắng gì. Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, đột nhiên Lâm Đường lại muốn trở thành một người xứng đáng với anh.
Ít nhất lúc bị đem ra so sánh với người khác, cậu cũng sẽ không thua kém gì. Sau này có nói mình là bạn trai của Lâm Túc thì cũng cảm thấy thật tự hào chứ không như bây giờ, từ trên xuống dưới chỉ được mỗi cái mặt.
“Anh chưa từng cảm thấy mất mặt.” Lâm Túc xoa đầu cậu, cười nói.
06 bổ sung: [Bởi vì có gương mặt đó của cậu là ok rồi.]