Lâm Túc vỗ vỗ chăn bông, người đang kích động lăn lộn bên trong lập tức dừng lại. Anh vén một góc chăn lên, ôm cậu thanh niên đã lăn đến mức tóc tai bù xù kia vào lòng, vỗ về nói: “Được rồi, mau ngoan ngoãn ngủ đi.”
Lần này Lâm Đường không dám ầm ĩ nữa. Chỉ là lúc cậu chạm vào Lâm Túc lại cảm nhận được hơi nước lành lạnh trên người anh, còn chưa kịp dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho đối phương thì hơi lạnh kia đã biến mất tiêu, chẳng thấy đâu nữa.
Gối đầu lên tay Lâm Túc rất thoải mái, bên tai còn nghe rõ tiếng tim đập đều đặn mạnh mẽ của anh rồi từ từ hoà nhịp tim mình vào đó... Đêm nay, giấc ngủ của cậu chắc chắn sẽ rất yên lành.
Lâm Đường vùi mình trong lòng Lâm Túc ngủ thật say, sau khi tỉnh lại còn được hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào cùng mấy món ăn sáng ngon tuyệt. Thế nên lúc tiểu thiếu gia chạy đến bệnh viện thì toàn thân đều như tỏa sáng, tươi đẹp đến mức ai cũng phải ngoái nhìn.
Có nhiều người đoán già đoán non, hôm qua tiểu thiếu gia rời đi cùng Thịnh Hoằng, hôm nay tâm trạng lại phơi phới thế này... xem ra là "xong rồi".
“Sếp Bạch đúng là người đáng thương, bạn trai tốt cứ thế bị cậu Lâm hớt mất rồi.”
“Chuyện này cũng không thể trách cậu Lâm được. Một cây làm chẳng nên non, đều là chuyện người tình ta nguyện cả thôi.”
“Chân trong chân ngoài và tiểu tam, người tình ta nguyện cái gì chứ?”
“Thế chẳng lẽ yêu nhau thì không được phép chia tay à? Nghe nói khoảng hơn 10 ngày trước, Thịnh Hoằng và Bạch Tu Nhiên đã chia tay nhau rồi.”
“Dù trước đó đã chia tay nhưng mới hơn 10 ngày, đảo qua đảo lại đã có người mới. Kiểu tình cảm này đúng là thu phóng tự nhiên ghê ha.”
“Hít drama đê...”
Cái vòng luẩn quẩn này cũng chỉ lớn từng đó, ngươi truyền một câu ta truyền một câu, cuối cùng bị Lâm Đường nhìn thấy hết.
Hôm nay tâm trạng của tiểu thiếu gia rất tốt, đến mức ba Lâm còn phải liếc mắt nhìn cậu hơn chục lần. Thế mà giờ cậu thanh niên lại bị mấy tin tức lá cải này làm cho buồn nôn muốn chết.
Một là do chán ghét bản thân, lúc trước đã biết rõ Thịnh Hoằng không thích mình nhưng vẫn dán chặt lấy người ta, suýt chút nữa đã đẩy mình vào vị trí con giáp thứ 13. Hai là cậu với Thịnh Hoằng tự nhiên lại bị buộc chặt vào với nhau!
Nếu là trước đây, tất nhiên cậu sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi mối quan hệ này.
Lâm Đường làm việc chưa bao giờ suy tính đến tiền căn hay hậu quả, từ trước đến nay luôn làm việc theo tâm trạng của mình. Ngoài mấy chuyện phạm pháp ra, tiểu thiếu gia đúng là kiểu thích gì làm nấy.
Lúc đọc được mấy tin tức bát quái kia, trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ muốn phủi sạch mối quan hệ này nên đã vội vàng gửi lại một câu: “Tôi với Thịnh Hoằng chẳng có quan hệ gì hết, Muốn nhắc đến anh ta thì đừng có kéo tôi vào.” Tin nhắn gửi xong, cậu còn tiện tay phát mất bao lì xì, coi như quà tặng kèm theo. Gần như chỉ trong chớp mắt, mấy người nhiệt tình hít drama đều nghĩ: có khi cậu Lâm bị “hack mất acc” rồi.
Mới đây còn cố sống cố chết theo đuổi người ta, giờ đã ra vẻ lạnh nhạt thế này... mọi người đều vô thức bỏ ngoài tai, không tin lời tiểu thiếu gia.
Mãi đến khi đám bạn bè ăn chơi lần lượt gọi điện xác nhận thực hư xong, mọi người lại bắt đầu bàn tán sôi nổi. Một bên cho rằng tiểu thiếu gia đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, một bên lại cho rằng ăn vạ, đơn phương bám dính lấy người ta nhiêu đó đủ mệt rồi, bỏ cuộc cũng là chuyện bình thường thôi.
Cả đám bàn tán sôi nổi, ai cũng cảm thấy suy đoán của mình cực kỳ chính xác.
Sau khi Lâm Đường nhìn thấy thì hừ một tiếng thật dài. Lý do thứ hai miễn cưỡng cũng cho là đúng được, nhưng cái chính là cậu có bạn trai rồi, không rảnh để ý đến người đàn ông khác.
Tin đồn luôn là thứ lan truyền nhanh nhất. Lâm Đường có thể nhận được tin tức, đương nhiên là Bạch Tu Nhiên và Thịnh Hoằng cũng sẽ biết.
Nhưng bọn họ lại giữ im lặng, không ai lên tiếng phản bác, coi như đã xác nhận.
Ba Lâm có ý định giao Lâm Thị cho Lâm Túc quản lý. Chuyện công ty cùng tiệc mừng ba Lâm xuất viện làm Lâm Túc bận bù đầu bù cổ, không có nhiều thời gian ở bên Lâm Đường.
Thế nhưng mọi người xung quanh, bao gồm cả Lạc Phi đều không hẹn mà cùng phát hiện: dạo này khí sắc của tiểu thiếu gia cứ như đã lén uống Ô Kê Bạch Phượng vậy.
“Cậu Lâm, dạo này gặp được chuyện tốt gì thế?”
Một tên bạn chó tò mò hỏi, những người khác đều dáo dác nhìn sang.
Lâm Đường liếc nhìn bảng hành trình Lâm Túc vừa gửi qua.
Lúc tắt điện thoại, tuy cậu đã cố kìm lại nhưng khóe miệng vẫn vô thức cong lên: “Có gì đâu.”
Nét mặt như xuân hoa nở rộ, giọng điệu có chút ngọt ngào lại khiến nguyên đám người có mặt ở đây đều cảm thấy “chua” đến ghê cả răng. Bọn họ luôn cảm thấy gần đây tiểu thiếu gia đẹp hơn trước đây nhiều, mà cái kiểu càng ngày càng đẹp, cảnh xuân phơi phới này vừa nhìn là biết ngay cậu đã dính vào lưới tình.
Nhưng không thể nào được, ngoại trừ anh trai của tiểu thiếu gia, họ đốt đuốc cũng không tìm thấy xung quanh tiểu thiếu gia có người đàn ông nào chất lượng hơn Thịnh Hoằng.
Lạc Phi ngồi bên cạnh im lặng không nói câu nào, chỉ cúi đầu uống rượu. Làm người biết rõ nội tình thì rất sướиɠ, nhưng nếu biết mà không được nói ra thì lại nghẹn chết đi được.
Thời gian cứ thế điềm đạm trôi qua, tiệc mừng xuất viện của ba Lâm được sắp xếp vô cùng chu đáo. Dù là quá trình hay tổ chức đều khiến đám người thượng lưu tham gia khó mà bắt bẻ được chỗ nào.
Mỗi thế gia hào môn đều cử một hai người đại diện đến đây, vừa chúc mừng vừa tranh thủ móc nối tình cảm hoặc quan hệ.
Những người quen biết nhau đều cùng nâng chén nói chuyện phiếm, nhưng nếu có tâm để ý thì lại phát hiện một số người nên có mặt nhưng lại chưa thấy đâu.
“Vinh Thành làm thể này là không coi Lâm Thị ra gì đấy à?”
Hai người đàn ông mặc vest đi giày da đứng cạnh nhau, nhỏ giọng bàn tán: “Tiệc xuất viện cũng không thèm đến luôn.”
“Nghe nói vụ tai nạn lần này của chủ tịch Lâm có dính dáng tới Vinh Thành đấy. Bây giờ bọn họ còn đang lo cụp đuôi làm người, sao dám lộ mặt ra chứ.” Một người khác nói thêm vào.
Mấy người quen thân xì xào bàn tán với nhau. Dù sao thì ngoại trừ tập đoàn Vinh Thành, nhà họ Hồ cũng không phái người đến, lý do còn rõ hơn bên tập đoàn Vinh Thành nhiều.
Thế lực nhà họ Hồ vốn không hề yếu, nhưng dạo gần đây không biết bọn họ đã đắc tội với vị thần tiên nào đó mà nhà cửa rối ren, cổ phần công ty cũng xảy ra vấn đề.
“Nếu nhà họ Hồ thật sự không chống đỡ được qua đoạn thời gian này thì đành chịu cảnh suy tàn thôi.”
“Làm cho lắm chuyện xấu thì sớm muộn gì quỷ cũng đến gõ cửa, tự tạo nghiệt không sống nổi đâu.”
Trên thương trường đều là những kẻ thêu hoa trên gấm, rất ít người đưa than ngày tuyết rơi. Thấy người ta gặp chuyện, không bỏ đá xuống giếng đã là có lương tâm lắm rồi.
Nhưng ngoài hai nhà này ra, vẫn còn mấy người không nể mặt nhà họ Lâm, thành ra thiếu 2 nhà họ cũng chẳng khó coi lắm.
“Hình như người bên Thịnh Thế cũng không đến.”
“Lâm tiểu thiếu gia dùng một câu mà tách hẳn Thịnh Thế và nhà họ Lâm ra, Thịnh Hoằng sao có thể vác mặt đến đây, nâng cao thanh thế cho nhà họ Lâm được chứ?”
“Chắc Thịnh Thế sẽ không so đo vậy đâu, chỉ là chuyện tình cảm vớ vẩn thôi mà. Hai nhà còn đang hợp tác trong dự án Hải Yến Quan Đệ kìa”
Thương trường kẻ đến người đi, đạo lý đối nhân xử thế sẽ thay đổi theo từng trường hợp. Thế nhưng mấy thứ đó không phải chủ đề chính trong buổi tiệc này. Rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía mấy người nhà họ Tôn, nói đúng hơn là lên người tiểu thư nhà họ Tôn - Tôn Thuần.
Ở một góc sảnh tiệc có vài quý cô đứng cùng nhau, trong đó ngoại hình cùng phong thái của Tôn Thuần là xuất sắc nhất, nổi bật nhất. Chiếc váy dạ hội màu trắng gạo tao nhã lại đoan trang, dù có nói chuyện với phái nam thì cũng không rơi vào thế hạ phong. Dáng người và giáo dưỡng đều đạt đến trình độ cao cấp nhất, ngoài việc gia thế hơi yếu một chút thì gần như không bắt bẻ được điểm nào.
Bữa tiệc hôm này nói là chúc mừng ba Lâm xuất viện, nhưng đám người trong vòng hào môn đều biết rõ đây là tiệc ra mắt và giới thiệu.
Nhà họ Lâm liên hôn với nhà họ Tôn, sau này phần lớn quyền lực sẽ rơi vào tay đứa con nuôi Lâm Túc chẳng có tiếng tăm kia. Đến lúc đó, tuy thanh niên này không phải ruột thịt nhà họ Lâm nhưng nếu gặp mặt trên thương trường thì cũng phải nể nang vài phần.
Lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu, ba Lâm thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người. Bước chân ông dung dung không chút ngập ngừng, giống như vết thương đã khỏi hẳn rồi.
Đi bên cạnh ông là hai chàng trai trẻ. Một trong số đó là Lâm Đường, mọi người ít nhiều gì cũng biết đến cậu nên lúc nhìn thấy cũng chỉ nghĩ: so với lúc trước thì tiểu thiếu gia đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu phải nói xem có điểm gì thay đổi, vậy chính là nét u uất cùng tàn nhẫn trên nét mặt đã biến mất gần hết.
Người còn lại mới đúng là tâm điểm của mọi sự chú ý. So với Lâm Đường vẫn còn nét trẻ con, anh đã là một người đàn ông trưởng thành thật sự.
Thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, bộ vest anh khoác lên người cũng trở nên vô cùng đẹp đẽ. Khí chất thế này không hề phù hợp với lứa tuổi 25, nhưng đặt trên người Lâm Túc lại chẳng có tí bất ngờ nào.
Đa số khách khứa có mặt ở đây đều thấy anh khá điềm tĩnh chín chắn. Chỉ vài người có địa vị cao hẳn, lúc thấy Lâm Túc thì đưa mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Dựa vào khí chất để phán đoán một người thì cũng không quá chính xác, nhưng bọn họ đều phát hiện ra một chuyện: khí tràng của chàng thanh niên này thật sự khiến người ta phải kinh hãi. Anh không hề bộc lộ trắng trợn, nhưng cũng không để người khác coi thường mình.
Vì trong lòng đã nảy sinh ý nghĩ này nên khi ba Lâm giới thiệu Lâm Túc, bọn họ cũng góp thêm vào vài ba câu. Trước kia chưa tiếp xúc mọi người còn có tí nghi ngờ, không chắc chắn. Nhưng sau khi trao đổi với anh vài câu, suy đoán của mọi người đều kiểu: quả nhiên là thế.
Đối nhân xử thế không có chỗ nào sai sót, ngẫu nhiên nói đến đến chuyện làm ăn, vấn đề nào Lâm Túc cũng có thể đưa ra câu trả lời mà tay mơ mới vào nghề không thể hiểu biết được.
Thậm chí, đôi khi đám lão làng bọn họ nghe xong còn có cảm giác như đột nhiên bừng tỉnh. Lâm Túc đưa ra những kiến nghị quý báu nhưng lại rất khéo léo, nghe vào không hề có tí cảm giác bất ổn nào.
Thái độ của anh vẫn luôn không kiêu không vội, vừa ôn hòa lại vừa khiêm tốn.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn sang chỗ anh. Cánh đàn ông thì muốn kết giao bạn bè, phái nữ thì đa số đều bị ngoại hình của Lâm Túc hấp dẫn. Nói thật lòng thì trong mắt chị em, đàn ông đẹp thường thường thôi đã đủ chiếm ưu thế, huống chi anh còn là kiểu rất đẹp, rất nổi bật.
“Xem ra cũng không thua kém gì vị bên Thịnh Thế.” Có người thấp giọng nói một câu.
Tôn Thuần cầm ly rượu, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nói chuyện ở phía bên kia, sau đó mới nói với cô bạn thân: “Đúng là hàng nội địa chất lượng cao. Trước đây không thể hiện ra ngoài, chắc do muốn giấu tài.”
“Mặc kệ anh ta có âm mưu hay thủ đoạn gì, cái chính là đẹp trai sáng láng, thế thôi là được rồi.”
Bạn thân ở bên cạnh, nhìn cô nói: “Thân hình này nhìn sơ m cũng phải hơn 1m85, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của bà rồi ha. Nếu thực sự gả cho người ta thì đúng là trai tài gái sắc nhé.”
“Hy vọng là thế.” Tôn Thuần lại không hào hứng như cô bạn thân của mình.
Trong vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Túc, tất nhiên là có cả của Lâm Đường. Cậu không mấy để ý đến chuyện trên thương trường, người đến chào hỏi không ít nhưng có thể đứng lại trò chuyện thì lại chẳng có mấy ai.
So với Lâm Túc được một đám người vây quanh, người đứng chơ chọi một mình như Lâm Đường nhìn còn giống con nuôi hơn.
Nhưng tiểu thiếu gia cũng chẳng thèm quan tâm.
Người đàn ông tỏa sáng, bắt mắt nhất trong bữa tiệc chính là bạn trai cậu á, có vinh cùng vinh mà.
Huống chi thỉnh thoảng Lâm Túc vẫn đưa mắt tìm kiếm cậu, nửa con mắt cũng chẳng thèm cho Tôn Thuần. Thế nên Lâm Đường không hề có cảm giác bị xem nhẹ, cái mặt hí ha hí hửng còn khiến ba Lâm quay sang nhìn mấy lần. Ông suýt nữa còn cho là con trai bảo bối của mình đã bị đánh tráo rồi.
Nếu là lúc trước, Lâm Đường mà thấy Lâm Túc nổi bật hơn mình thì đã nhảy cẫng lên chửi rồi. Giờ cậu chàng lại ngoan ngoãn thế này... Cuối cùng cũng trưởng thành rồi, thời kỳ phản nghịch cũng đã qua rồi! Ba Lâm hạnh phúc nghĩ.
Mãi đến khi tiếng nhạc vang lên, mục đích chính của bữa tiệc chính là để hai người cùng nhau nhảy điệu mở màn.