Cướp Nam Phụ Liền Chạy Thật Kích Thích

Chương 20: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (20)

Đồ ăn ngon quá, hậu quả là tiểu thiếu gia bon miệng ăn no ứ hự. Lúc cậu buông đũa xuống không nhịn được mà ở một hơi rõ to, đến mức lời khen ngợi cũng không át nổi: “Ngon quá trời luôn! Mấy món này đều là anh làm ư? Sao anh có thể nấu ngon như thế chứ, lúc nãy em suýt chút thì cắn trúng lưỡi luôn.”

Bô lô ba la cả một đống, mấy câu khen ngợi của tiểu thiếu gia rất đơn giản thẳng thắn, cộng thêm bát đĩa sạch bong như chùi... đúng là rất có sức thuyết phục.

"Anh mới học đấy." Lâm Túc đứng dậy thu dọn, cười cười đi vào phòng bếp: “Xem ra nhiệm vụ đút no em đã hoàn thành mỹ mãn rồi nhỉ"

Lâm Đường sửng sốt, một lúc sau lại chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất luôn. Hóa ra đút no lúc trước Lâm Túc nói là theo ý này hả?

Lúc đó cậu đã nghĩ cái quái gì thế? Cậu có bị thiểu năng trí tuệ không vậy? Thời gian có thể quay ngược, cho cậu nghĩ lại tí không? Lần này chắc chắn cậu sẽ thể hiện tốt hơn nhiều.

Nhưng làm gì có cơ hội này, Lâm tiểu thiếu gia chỉ có thể sờ sờ cái bụng đã phình tới mức tròn vo của mình, thưởng thức dư vị bữa ăn vừa rồi.

Ai ngờ Lâm Túc lại biết nấu mấy món ăn ngon như vậy. Lâm Đường cảm thấy trước đây mình không được ăn, đúng là đã bỏ qua bao nhiêu ngày tháng hạnh phúc, tiếc ghê chứ.

Sau khi Lâm Túc thu dọn xong, lúc ra ngoài thì thấy tiểu thiếu gia đang đi lòng vòng trong phòng khách để tiêu cơm. Có điều cậu không an phận như hội bô lão trung niên mà cứ đi được mấy bước lại dừng mấy phút, giống như đang có điều suy nghĩ. Sau đấy cứ ba hồi lại cười hí hí, ba hồi sau lại cầm điện thoại ấn ấn gõ gõ như đang tìm kiếm gì đó... Tất cả những hành động này, lọt vào mắt Lâm Túc đều trở thành cute lạc lối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra đầy nét biểu cảm đơn thuần ngây ngô của trẻ nhỏ, khiến lòng người vô cùng ngứa ngáy.

Ánh mắt Lâm Túc nhất thời tối sầm lại, đi tới ôm bả vai Lâm Đường nói: "Cũng muộn rồi, để anh đưa em về nha?" Lâm Đường vô thức giấu điện thoại đi, không muốn Lâm Túc nhìn thấy mấy cái bí tịch tình yêu mình đang tìm kiếm trên Baidu. Nếu bị anh nhìn thấy thì mất mặt chết mất, nhưng người đầu óc đơn giản như cậu mà làm hai việc cùng một lúc thì rất dễ bị hớ. Cậu vô thức hỏi lại: “Về đâu cơ?”

"Tất nhiên là về nhà rồi." Lâm Túc đưa tay xoa xoa cổ cậu, cười nói: "Ở chỗ anh không dư giường đâu."

06 chứng kiến từ đầu đến cuối, thầm mặc niệm cho tiểu thiếu gia. Đây là thủ đoạn ký chủ đại nhân thường dùng, có tên là: lấy lùi làm tiến, lạt mềm buộc chặt. Mấy chiêu này áp dụng với Lâm Đường, hiệu quả lúc nào cũng siêu tốt.

Ban đầu tiểu thiếu gia vốn không định ở lại, dù sao thì cậu cũng chưa chuẩn bị tinh thần xong. Nhưng khi Lâm Túc nói ra những lời này, cậu lại cảm thấy mình phải củng cố thân phận người yêu cho chắc cú mới được: “Em ngủ chung với anh không được à, dù sao thì giường của anh cũng lớn thế cơ mà."

Đậu má, thế này thì còn cần mặt mũi nữa không?

Cứ như cậu tự dâng mình lên tận miệng đối phương vậy!

Khóe môi Lâm Túc hơi cong lên.

06 thầm mặc niệm trong lòng: Kế hoạch đã thành công.

"Đường Đường, nếu em ở lại đây thì anh phải ra sofa ngủ đấy." Đúng là Lâm Túc không vội đưa tiểu thiếu gia về thật.

Anh ngồi xuống sofa, dù mặt ghế mềm mại đến vậy cũng không thể ảnh hưởng đến tư thế ngay ngắn chỉnh tề của Lâm Túc, ngược lại còn tôn lên dáng người cao lớn cùng đôi chân dài cực phẩm kia.

Dưới ánh đèn sáng ngời ấm áp, khuôn mặt đẹp trai không chút che giấu của Lâm Túc như được mạ lên một lớp ánh sáng rực rỡ, khiến trong lòng Lâm Đường có tí ngo ngoe rục rịch.

Lúc trước cậu coi trọng Thịnh Hoằng, phần lớn là do ấn tượng cùng thói quen từ khi còn nhỏ. Nhưng nếu hắn là một gã quái dị vừa hói đầu lại vừa hung hãn... Lâm Đường có thể chắc chắn là mình sẽ không bao giờ để ý đến đối phương.

Túm lại, Lâm tiểu công tử cũng là một tên háo sắc mê trai trắng trợn, chỉ thích mấy anh thân cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai lai láng.

Vẻ đẹp tâm hồn hả? Thế trước tiên cũng phải có vẻ ngoài đẹp đẽ thì mới có người để mắt, rồi sau đó mới tìm hiểu xem nội dung bên trong đẹp như nào.

Thực ra bản chất đàn ông, ai cũng có tí ác liệt xấu xa, nếu không sao lúc còn bé lại cứ thích bắt nạt những người mình thích chứ? Nếu Lâm Túc cậy mạnh áp tới thì tiểu thiếu gia còn có thể co lại một tí, nhưng một khi anh lùi lại, chắc chắn ác ma nhỏ trong lòng cậu sẽ rục rịch ngoắc đuôi.

“Sofa cứng thế này, sao mà ngủ được chứ.” Lâm Đường ấn ấn mặt ghế mềm mại. Có lẽ là gần mực thì đen, cậu cũng bắt đầu trợn mắt ba xạo.

Cậu nhích mông tới ngồi cạnh Lâm Túc, cố gắng chống lại cảm giác ngượng ngùng trong lòng, kéo tay áo anh: “Với lại, em tin anh mà.”

"Nhưng anh không tin vào bản thân mình." Lâm Túc nhéo nhéo gáy Lâm Đường, giống như đang vỗ về một con mèo lúc nào cũng có thể xù lông.

Anh nhích lại gần hơn, nói: "Đường Đường, đừng đánh giá quá cao sức tự chủ của một người đàn ông. Đặc biệt là khi họ ở trước mặt người mình thích.”

Anh muốn cậu nhóc này cam tâm tình nguyện, thứ phải cưỡng ép mới có được thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Trong lòng Lâm Đường vừa căng thẳng vừa có tí chờ mong.

Thật ra cậu không hề cự tuyệt việc thân mật với Lâm Túc, chỉ cảm thấy hai người nên bước chậm một chút. Ngày đầu tiên, vừa xác định yêu đương đã dắt nhau lên giường ngay thì quá tùy tiện lỗ mãng. Nhưng đúng là Lâm Đường không muốn đi thật.

Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ Lâm Túc lại vừa mắt như thế, giờ lúc nào cậu cũng chỉ muốn dính chặt lấy anh, vừa nhìn thấy đối phương đã cảm thấy rất vui vẻ.

"Ừm, chẳng phải người ta thường nói thích là suồng sã, yêu là khắc chế à?" Lâm Đường nhớ lại những gì mình vừa tra được, lập tức lôi ra trích dẫn luôn. Cậu nắm lấy cánh tay Lâm Túc, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh sáng ngời: “Đến lúc thử thách tình yêu anh dành cho em rồi đấy."

Lâm Túc: "..."

Súp gà có độc này từ đâu lòi ra thế?

Lâm Túc không phản bác lại cậu. Tất nhiên là anh không tính để tiểu thiếu gia cảm thấy mình chỉ “thích” cậu.

06 hết “á” rồi lại “ố”. Nó phải nhớ kỹ khoảnh khắc ký chủ đại nhân tự bê đá đập chân mình này mới được. Mấy lúc thế này cũng không có nhiều đâu.

"Vậy em phải ngoan một chút." Lâm Túc nhéo gáy cậu, nói: "Đừng chọc anh."

Hai mắt Lâm Đường sáng lên, ác ma nhỏ lại bắt đầu vẫy đuôi.

Anh không cho cậu làm thì cậu lại càng muốn làm đấy!

Tiêu cơm, tắm rửa xong, Lâm Túc tranh thủ thời gian xử lý công việc. Đến khi quay lại phòng ngủ thì tiểu thiếu gia đã bá đạo, chiếm mất nửa cái giường của anh. Bộ đồ ngủ khá rộng nên khi Lâm Đường nhấc cao chân thì ống quần cũng trượt xuống, lộ ra một đoạn bắp chân cùng mắt cá trắng nõn tinh tế.

Khác với kiểu mảnh khảnh của phái nữ, vẻ tinh tế của tiểu thiếu gia còn trộn lẫn cả mềm dẻo chỉ đàn ông mới có. Lâm Túc muốn giả làm chính nhân quân tử nên đương nhiên sẽ không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu. Anh thành thật ngồi xuống nửa bên giường của mình, cầm cuốn sách đặt trên tủ đầu giường lên đọc.

Tuy Lâm Túc biết rất nhiều thứ, thường xuyên khiến hệ thống cảm thấy bản thân không có đất dụng võ nhưng mỗi lần tiến vào một thế giới mới anh đều không ngừng học hỏi.

Tài nhiều không sợ thiệt, ai biết lúc nào sẽ phải cần đến những kỹ năng này chứ.

Chẳng qua bình thường anh có thể dễ dàng tập trung nhưng hôm nay thì không được. Trong lòng có một yêu tinh nhỏ chui vào, dáng vẻ đến là yêu nghiệt nhưng ánh mắt thì lại thuần khiết như trẻ nhỏ. Vừa ngây thơ vừa quyến rũ, hai khí chất trái ngược xuất hiện trên cùng một người chính là sự hấp dẫn đến cực hạn. Nếu chỉ là một đoá hoa cao ngạo lạnh lùng thì thì thôi đi, đằng này cậu lại còn không hề có chút đề phòng nào. Chỉ dựa vào mấy câu nói kia mà không cho Lâm Túc động vào mình, nhưng lại cứ vừa vô tình vừa cố ý trêu chọc anh... Dù là một người tự chủ cực cao như Lâm Túc cũng bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn. Trên đầu chữ nhẫn có một con dao, những khó khăn hôm nay phải chịu, sau này anh nhất định sẽ đòi về cả gốc lẫn lãi. (忍 - Nhẫn, 刀 - dao)

Nghĩ tới đây, Lâm Túc giữ chặt hai tay đang sờ loạn của tiểu thiếu gia lại: “Đường Đường, em thật sự muốn anh giải quyết em ngay tại chỗ, đúng không?”

“Đâu có, em chỉ muốn xem body bạn trai mình có chuẩn không thôi mà.” Giọng nói Lâm Đường mông lung mà mềm mại, mấy lời tùy hứng nói ra đều mang theo chút nũng nịu ngọt ngào: “Sờ một tí cũng mất miếng cơ bụng nào đâu.”

Cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng: Lâm Túc thực sự có cơ bụng tám múi! Chúng còn hơi nhấp nhô theo nhịp thở của anh, cảm giác tuyệt chết đi được!

Đây chính là cơ bụng của bạn trai cậu đấy, muốn sờ lúc nào thì sờ lúc đó.

Bạn trai... hai từ này thực sự rất hay.

Lâm Đường nghĩ đến đây thì càng có vẻ cây ngay không sợ chết đứng, rút phắt tay ra, không kiêng dè e ngại gì nữa hết.

Tất nhiên tâm trạng tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy không chỉ vì dáng người của Lâm Túc, cái chính là do thái độ dung túng cùng ngấm ngầm chịu đựng của anh khiến cậu cảm thấy mình như được ngâm trong một bình mật vậy.

Nhưng ngay sau đó vui quá hóa buồn, một bóng mờ phủ lêи đỉиɦ đầu Lâm Đường. Cậu bị anh đè chặt xuống giường, nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống khiến đầu óc tiểu thiếu gia choáng váng. Lúc cơ thể còn đang căng cứng thì đôi môi cùng hơi thở nóng rực kia đã lần xuống cổ khiến vùng da chỗ đó cứ như bị bỏng.

“Đã bảo em đừng có chọc anh rồi mà.” Trong bóng tối, giọng Lâm Túc khàn khàn, rất nguy hiểm.

Nhưng ngay lúc tiểu thiếu gia vừa thấp thỏm vừa kích động thì nhiệt độ kia đột nhiên rời đi, phòng tắm cũng vang lên tiếng nước dội ào ào.

"Hừ..." Lâm Đường cứ nằm ngửa như vậy, nhìn trần nhà. Cậu vỗ vỗ hai má mấy cái rồi dùng chăn quấn chặt lấy người.

Trong lòng như có một vũng dung nham đang cuồn cuộn không yên. Tiếng sôi lục bục rất rõ ràng kia khiến đầu óc bị hun nóng như phát sốt của cậu càng trở nên hỗn loạn.

So về sức lực thì cậu hoàn toàn không cùng một trình độ với Lâm Túc. Nhưng vừa rồi anh hung hăng như vậy, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến không phải phản kháng mà là... người đàn ông của mình men ghê, mạnh ghê, bá đạo thật chứ!

Là một bạn thụ thuần khiết, lúc trước Lâm Đường luôn cảm thấy hẳn là mình sẽ rất chán ghét mấy tên thích ép buộc người khác. Nhưng với Lâm Túc thì hình như lại không như vậy. Anh mạnh mẽ ép buộc nhưng lại rất dịu dàng ấm áp.

Khoảnh khắc được anh ôm chặt vào lòng, cậu cảm thấy hình như mình cũng rất chờ mong, tự nhủ với bản thân rằng... đó là anh.

A a a! Cậu lại y như mấy em gái thích kiểu đàn ông mạnh mẽ hung hãn ư!

Nhưng cậu là thuần thụ nha, ngoài việc không thể sinh con thì sở thích cũng đâu khác chị em phụ nữ là mấy.

Mẹ ơi, sao cứ có cảm giác đã thua trắng tay vậy!

Cậu lại giống như các chị em, muốn gào lên: ông xã đẹp trai nhất quả đất!

Ông xã quái gì chứ, xấu hổ quá, mặt mũi quăng sạch sành sanh rồi.

Nhưng Lâm Túc đẹp trai thật mà.

Chẳng lẽ cậu là cái đồ mê trai ư?

Thế thì cậu cũng chỉ mê mỗi mình Lâm Túc thôi! Ai bảo anh đẹp trai thế chứ. Đổi thành người khác thì cũng mê tít thôi.

Lúc Lâm Túc ra khỏi phòng tắm thì thấy tiểu thiếu gia đang quấn chăn lăn lộn trên giường, tâm tình khích động tràn ngập cả phòng.

Cậu phản ứng như vậy, có vẻ như lúc nãy anh khắc chế toi công rồi.