Nếu nói vừa rồi mặt Lâm Đường ửng hồng như táo chín thì bây giờ chính là đỏ bừng bừng, nóng hôi hổi, đầu óc cũng tạm thời chết máy.
Không cần biết bình thường cậu kiêu ngạo càn quấy đến mức nào, chứ giờ thì chỉ rặt một vẻ “lúc nào cũng có thể bị đẩy ngã”.
"Lên, lên cái gì chứ...” Đầu óc Lâm Đường đặc quánh như keo dán luôn rồi. Chẳng lẽ anh vừa mới yêu đương đã muốn lên giường à?
A a a, thân là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chuyện lên giường quá là bình thường, không thể sợ thế được!
Nhưng mà cậu sợ lắm á, không biết có đau không nữa? Nghe nói sẽ máu chảy thành sông luôn, ban đầu còn là đóa cúc non, sau sẽ nở toe toét thành bông hướng dương...
Nhiệt độ trên mặt tiểu thiếu gia giảm đi một chút.
Vừa mới ở bên nhau đã gấp gáp như thế, cứ thấy không được cẩn trọng lắm.
Chẳng lẽ tên này là thành phần nghiện “phập”, chỉ là do cậu không phát hiện ra thôi.
Dù sao thì nụ hôn kia, cách nói chuyện kia... đều có cảm giác anh là cao thủ tình trường.
Suy nghĩ trong đầu tiểu thiếu gia như ngựa thoát dây cương, phi ầm ầm trong đầu. Đến khi xe dừng hẳn lại, cậu lập tức túm chặt lấy đai an toàn, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm nhìn ra ngoài.
Đối diện không phải là cửa chính của khách sạn, nhưng hình như chỗ này là một bãi đậu xe ngầm, đèn đóm cũng không quá sáng. Phía trước tối mù, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Nghe nói chơi trò rung xe gì đó ở đây có khi sẽ bị người khác nhìn thấy, cực kỳ xấu hổ.
Mấy cái này truyện 18+ viết đầy luôn.
“Đây là đâu thế?” Lâm tiểu thiếu gia giống như con sóc nhỏ thò đầu ra khỏi hang, chỉ cần gió thổi cỏ lay tí thôi cũng khiến cậu rụt đầu trở lại.
"Chỗ anh ở.” Lâm Túc nới lỏng đai an toàn.
Lâm Túc rời khỏi nhà họ Lâm không chỉ vì Lâm Đường. Anh còn phải xử lý rất nhiều chuyện, không muốn để người khác biết thì cần phải có một không gian độc lập. Thế nên anh cần có một căn nhà riêng, một chỗ chỉ thuộc về mình.
Đương nhiên, giờ dùng để hẹn hò với tiểu thiếu gia cũng rất tiện. Anh cũng không ngại lập tức công khai chuyện của hai người, chỉ là bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm tốt nhất.
Tùy ý làm bậy sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Về phần tiểu thiếu gia, đoán chừng cậu cũng chưa suy nghĩ kỹ.
Lâm Đường cảm thấy có chút hứng thú: "Chỗ anh ở á.” Nhưng vừa nói xong cậu lại sực nhớ đến chuyện vừa rồi, bèn nhìn Lâm Túc rồi nói: “Anh đòi dọn ra ngoài, chắc không phải là vì chuyện này đâu hạ?”
"Đúng đấy, còn chưa chịu xuống xe à." Lâm Túc thấy cậu chàng có vẻ căng thẳng nên chợt nảy ra tí thú vui ác ôn: “Chẳng lẽ muốn anh làm em trên xe luôn hả?"
Tiên sư, đoán già đoán non thành sự thật luôn rồi.
Cả người Lâm Đường tự nhiên căng cứng: "Quả nhiên, anh đúng là dã tâm... lang sói..."
Dùng thành ngữ sai bét rồi.
Nhưng dù có thế thì cậu cũng không ngăn cản được Lâm Túc cúi người, áp sát lại. Lâm Đường vô thức nhắm nghiền mắt, luôn miệng lẩm bẩm: “Thật ra lúc trước em không…”
"Em xin lỗi mà, em sẽ không tuỳ tiện đặt biệt danh cho anh nữa...
"Em biết sai rồi..."
Đúng là rất thành khẩn nhận tội.
"Ừ, biết sai có thể sửa là tốt rồi.” Hơi thở đang gần trong gang tấc bỗng chốc rời đi, sau đó trán Lâm Đường bị búng nhẹ một nói. Đến khi cậu mở mắt ra thì Lâm Túc đã xuống xe mất rồi.
Chỉ vậy thôi à?
Trên mặt tiểu thiếu gia viết đầy mấy chữ “kinh ngạc muốn chết”, sao Lâm Túc lại không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì chứ. Anh đứng trước cửa sổ xe, có tí bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mau xuống đi. Tuy đúng là anh có ý đồ với em thật nhưng còn chưa gấp gáp đến thế đâu. Nếu thèm thuồng đến mức độ đó thì lần trước, lúc em sau rượu anh đã tranh thủ làm luôn rồi.”
Mặt Lâm Đường lại bắt đầu nóng lên, cảm thấy hình như Lâm Túc đúng là một chính nhân quân tử, hơn nữa còn rất quý trọng cậu. Tóm lại là khoé miệng cậu càng ngày càng nhếch cao, không cách nào đè xuống được.
06 không đành lòng nhìn thẳng. Năng lực trợn mắt nói dối của ký chủ đúng là càng ngày càng mạnh.
Cái gì mà không gấp chứ, đều là lừa quỷ thôi! Thực tế là lòng tham không đáy, thật sự là muốn quá nhiều nên mới kiên nhẫn đến mức này, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm sức.
Đợi đến khi được ăn vào miệng... nó đúng là đổ mồ hôi lạnh thay cho tiểu thiếu gia.
“Thế anh đưa em đến đây không phải là ...” Lâm Đường vẫn còn do dự.
"Đưa em đến cho biết nhà, để tránh sau này em muốn mà không tìm được anh." Lâm Túc giúp cậu mở cửa xe, cười nói: "Nhân tiện phụ trách đút no em luôn."
Trên mặt Lâm Đường đầy vẻ cảnh giác, cái câu đùa tục tĩu này chỉ một giây là cậu đã hiểu ngay: "Anh, anh, anh..."
Vẻ mặt cảnh giác của tiểu thiếu gia thật sự rất đáng yêu. Nếu đổi thành người nào có sức kiềm chế kém một chút, chắc chắn sẽ không nhịn được, phải bắt nạt cậu đã đời mới thôi.
“Nếu em lo lắng không yên đến vậy thì đây, cho em chìa khoá xe. Từ chỗ này rẽ sang là ra đến đường cái.” Lâm Túc bỏ chìa khóa xe vào trong túi áo của Lâm Đường rồi giang hai tay, nói: “Anh đảm bảo, hôm nay em có về luôn thì anh cũng không tức giận.”
Nếu anh ép cậu ở lại có lẽ Lâm Đường còn muốn chạy trốn, nhưng khi anh rộng lượng để cậu rời đi, lòng cảnh giác của tiểu thiếu gia lại rút nhanh như thủy triều. Dáng vẻ này của cậu không khác nào bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.
"Thật ra em cũng không lo lắng lắm..." Lâm Đường gãi gãi cằm, lại bắt đầu xoắn xuýt.
Sau đó Lâm Túc lại kéo thêm một phát, cậu không tự chủ được mà đuổi theo. Trong lúc mạch não rối như mớ bòng bong, tiểu thiếu gia đã đổi dép lê đi trong nhà theo thói quen, luống cuống ngơ ngác ngồi trên sofa.
Sofa nhà Lâm Túc vừa rộng rãi vừa mềm mại, bên trên còn đặt vài chiếc gối có màu sắc tương phản khiến không gian có tông màu chủ đạo là trắng trở nên ấm áp, sinh động hơn hẳn.
Trên bàn trà có mấy cuốn sách. Có cuốn sách kẹp thẻ đánh dấu, có cuốn thì vẫn còn đang mở, đặt một cây bút vào giữa... thể hiện rất rõ chủ nhân vừa mới đọc đến đây. Cả căn hộ này, chỗ nào cũng nồng đậm hơi thở cuộc sống.
Căn hộ sáng sủa, vùi mình ở chỗ thoải mái thế này để đọc sách có vẻ sẽ cực kỳ thỏa mãn. Không phải là Lâm Đường chưa từng có ý nghĩ... giả vờ văn nghệ văn gừng một tí, khổ cái tố chất văn học rèn luyện không đủ đô, rất dễ sụp đổ hình tượng.
Cậu vốn muốn tìm một ít khuyết điểm của oan gia trước đây hay người yêu hiện tại, thế là cầm đại một cuốn sách trên bàn lên, quyết tâm trải nghiệm cảm giác của người đọc sách. Sau đó tiểu thiếu gia chợt phát hiện... mình xem không hiểu!!!
Mỗi chữ cậu đều biết, thế nhưng ghép lại với nhau thì cứ như đang đọc thiên thư, chả hiểu nó đang nói về cái gì.
Nào là quản lý tài sản, làm tăng giá trị tài sản... vân vân và mây mây, rồi còn thêm một đống số liệu, ký hiệu kỳ kỳ quái quái. Lâm Đường cảm thấy có lẽ đầu mình bị chập mạch rồi, cho nên lúc nãy mới nảy ra ý định thử đọc sách.
Đây là phải sách để cho người đọc à? Chắc chắn là không rồi!
Hừ, nói không chừng Lâm Túc cũng chỉ muốn khè cậu, để cậu cảm thấy anh rất lợi hại, sau đó sùng bái anh lên một tầm cao mới thôi.
Lâm Đường tùy tiện lật vài trang, đến khi nhìn được bút tích ghi chú ở mấy trang phía sau thì dừng lại. Chữ viết cực kỳ đẹp, giống hệt như những chữ ở trên trang đầu, đều là kiểu rồng bay phượng múa. So với nét chữ như học sinh tiểu học
của cậu thì đúng là không chỉ kém 1 cái rãnh Mariana và đỉnh Everest thôi đâu. Chẳng qua nhìn thì đẹp mắt thật đấy, nhưng nó cũng y chang quyển sách này, cậu đọc hiểu chết liền.
Tiêu rồi, tiêu rồi. Lòng sùng bái của tiểu thiếu gia đã thật sự đạt đến một tầm cao mới. Người này ăn gì mà tay với não đều siêu như thế chứ?
Lâm Đường đặt cuốn sách lại bàn trà, quyết tâm không tự làm khó mình nữa. Nỗi lo lắng thấp thỏm trước đó hình như đã biến mất sạch sẽ, cậu dứt khoát đứng lên, định đi nhìn ngó những chỗ khác xem sao.
Nhà của Lâm Túc đúng là không lớn bằng nhà họ Lâm, chỉ có bốn phòng ngủ và hai sảnh. Mấy cánh cửa đều trong trạng thái mở rộng, chủ nhân không có ý định giấu giếm gì. Lâm Đường đến trước một cánh cửa, liếc vào trong thì thấy đây một phòng sách rất lớn. Trên mấy cái giá gỗ chắc chắn chất đầy sách, nhìn thôi đã khiến người ta nản lòng thoái chí, không muốn bước chân vào một tí nào. Một căn phòng khác hình như được cải tạo thành phòng tập thể dục, các thiết bị bên trong được sắp xếp rất hợp lý. Nó cũng không phải phạm trù muốn trải nghiệm của Lâm tiểu thiếu gia. Tiếp đến Lâm Đường lại mò ra một căn phòng thử đồ, toàn là vest với cà vạt, cũng chẳng thuộc gu thẩm mĩ của cậu.
Nhưng còn mấy cái đồng hồ trưng bày trong tủ kính thì khiêm tốn mà sang trọng, trông rất đẹp.
Chẳng qua giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép tiểu thiếu gia tự tiện động vào đồ của người khác khi chưa được họ cho phép, nên cậu cũng chỉ nhìn qua rồi đi luôn.
Về phần phòng ngủ duy nhất, ấn tượng đầu tiên khi bước vào chính là một chiếc giường cực lớn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Trước đây Lâm Đường đã từng đến phòng của Thịnh Hoằng, bên trong chỉ toàn một tông màu xám đơn điệu khiến cậu cảm thấy không thể chạm vào bất cứ thứ gì ở đó. Mọi thứ trong phòng Thịnh Hoằng đều lạnh như băng, không giống như ở đây.
Mặc dù khá lạ lẫm nhưng cậu cảm thấy cuộc sống như vậy hình như rất thoải mái.
Mùi hương thoang thoảng không biết từ đâu bay tới. Lúc Lâm Đường quay đầu lại tìm kiếm thì nhìn thấy Lâm Túc đi ra từ trong bếp, trên tay còn bưng một cái đĩa. Mùi thơm cũng từ cái đĩa này mà ra.
Lâm Túc vẫn đang mặc quần tây áo sơ mi. Anh còn chưa kịp thay đồ, chỉ cởi bỏ áo khoác cùng cà vạt, dù có mặc thêm tạp dề thì cũng không hề có tí nữ tính nào. Ngược lại, ống tay áo xắn cao còn có thể nhìn rõ lớp cơ tinh tế trên cánh tay. Vì hơi nước làm mờ kính nên anh đã tháo xuống, để lộ đôi mắt sâu thẳm, bao nhiêu đẹp đẽ dịu dàng đều thể hiện hết ra ngoài.
Đáng tiếc những thứ này trong mắt một người đang đói thì còn chẳng bằng món ăn anh đang bưng.
Lúc đầu Lâm Đường cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì cậu lại có cảm giác nước bọt đang ứa ra, cái bụng nhỏ cũng không chịu yên, bắt đầu rì rầm kháng nghị.
“Đây là món gì thế, thơm quá đi.” Lâm Đường nghiêng người, ánh mắt đổ dồn vào đĩa thức ăn.
Lâm Túc hơi nhướng mày: "Cà tím kẹp tôm nõn."
06 tàn nhẫn vạch trần sự thật: [Nhan sắc của ký chủ đại nhân đã bị một đĩa đồ ăn hạ knock out.]
[Dù sao cũng là của tôi.] Tâm tính của Lâm Túc vững vàng như lão cẩu.
Anh đặt đồ ăn lên bàn rồi quay người đi vào phòng bếp, bưng thêm hai món một món canh ra ngoài.
Dọn xong đồ lên bàn ăn, anh mới nói với Lâm Đường: “Nếm thử xem sao.”
Vốn kiến thức dự trữ của tiểu thiếu gia chỉ có một tí teo, nhưng giáo dưỡng cơ bản thì vẫn có. Dù đói đến mức bụng kêu ùng ục thì cũng không gắp đồ ăn trước khi Lâm Túc động đũa. Lời nói này của anh y như tiếng chuông báo giờ cơm sau khi tan học, tốc độ gắp thức ăn của tiểu thiếu gia chắc chắn không phải chỉ để trưng cho đẹp. Mà nguyên nhân thật sự thì chính là do đói quá rồi!
Gắp cà vào trong miệng còn hơi nóng, nhưng cũng vì như thế nên hương vị thơm ngon của nó mới thấm thẳng vào vị giác.
Ngọt nhưng không ngấy, ngược lại vì có tôm nên cảm giác vô cùng thanh mát.
Lâm Đường đã chuẩn bị tinh thần: nếu mùi vị có lỗi với hình thức thì sẽ cố khen mấy câu, khích lệ đối phương một tí.
Nhưng sau khi ăn một miếng, cậu không rảnh mà nói chuyện nữa. Làm như có ai tranh ăn với mình vậy, miếng thứ hai lập tức nhồi đầy khoang miệng.
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu.” Lâm Túc nói, cũng không tranh với cậu thật. Anh chuyển đũa sang món ngọn dương xỉ nhìn có vẻ rất thanh đạm.
Trải qua vô số nhiệm vụ, kỹ năng cơ bản nhất là nấu nướng của Lâm Túc đã full điểm. Con người đi đến đâu mà chẳng cần phải ăn cơm, so với việc đi khắp thế giới tìm món ngon thì không bằng tự mình luyện được tay nghề nấu nướng giỏi.
Tất nhiên, chỗ tốt của ngón nghề này không chỉ khiến vị giác được hưởng thụ, nhiều khi nó còn có thể mở ra một con đường tắt cho bản thân.
Giống như người trước mặt kìa, miệng nhỏ của tiểu thiếu gia đã bị nuôi thành kén ăn kén uống nên một khi đã chinh phục được dạ dày của cậu, muốn chạy á? Cứ mơ đi.
-----
Lời tác giả:
06: [Anh ký chủ này khá đấy.]