“Đến đón em về nhà.” Lâm Túc giơ tay lên như muốn vuốt tóc cậu, thế nhưng được nửa chừng lại bỏ xuống.
Anh không đả động gì đến chuyện lúc trước, chỉ bỏ vali vào cốp xe giúp Lâm Đường rồi mở cửa bên ghế phụ lái cho cậu.
Lâm Đường đứng im tại chỗ, luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Kiểu như mình thì xoắn quẩy lâu ơi là lâu, mà người tỏ tình lại nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì. Cậu giữ cửa xe không lên mà cúi đầu nói: “Chuyện trước đó, tôi muốn cho anh một câu trả lời.”
Lâm Túc cúi đầu, khẽ nói: “Lên xe rồi nói.”
“Cứ nói luôn ở đây đi!” Lâm Đường cắn răng. Rõ ràng cậu mới là người từ chối nhưng không biết tại sao lại cứ thấy hốt hoảng bứt rứt.
“Được.” Lâm Túc thả tay khỏi cửa xe, đứng thẳng người nói: “Ba ngày cũng đủ để suy nghĩ rồi, em muốn nói gì nào?”
“Người tôi thích là anh Hoằng. Cho dù anh ấy không thích tôi, tôi cũng luôn...” Lâm Đường chạm phải ánh mắt của Lâm Túc thì tự động tắt giọng, không nói tiếp được nữa.
Ánh mắt của Lâm Túc vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Lâm Đường hận không thể phá vỡ trạng thái này của anh ngay lập tức.
Lâm Túc hỏi: “Em đã bao giờ hôn Thịnh Hoằng chưa?”
“Cái này, đương nhiên là chưa rồi.” Lâm Đường quay đầu đi, vành tai ửng hồng. Nụ hôn đầu tiên của cậu lại đi cho không biếu không cái tên đang đứng trước mắt này.
“Đã lên giường chưa?” Lâm Túc lại hỏi.
“Môi còn chưa chạm thì làm sao mà lên giường được?” Lâm Đường có chút bực bội.
Lâm Túc nâng mặt cậu lên rồi cúi thấp người, áp sát lại gần.
Lúc Lâm Đường đang thấy rất căng thẳng thì anh chợt nói: “Nếu chưa từng làm bất cứ điều gì, cũng chưa từng ở bên nhau thì sao em có thể chắc chắn là đến chết cũng không thay đổi, không phải hắn ta thì không được?”
Hơi thở của Lâm Túc rất gần, gần đến mức Lâm Đường không dám thở mạnh. Khoảng cách gần thế này làm cậu tưởng anh sẽ hôn mình, nhưng Lâm Túc lại chỉ sờ sờ má cậu rồi buông tay, đi vòng sang ghế lái, ngồi xuống rồi nói “Để anh đưa em về."
“À….. Ờ.” Lâm Đường lúng túng chui vào ghế phụ lái. Lúc thắt dây an toàn, cậu vô tình nhìn vào gương chiếu hậu thì bị khuôn mặt đỏ bừng trong đó làm cho chết khϊếp.
Đậu xanh, cái mặt đầy xuân tình kia là của đứa nào thế? Điên rồi à!
Lâm Túc đưa cậu chàng về gần đến cổng ngoài nhà họ Lâm.
Lúc thấy anh lái xe đi, Lâm Đường còn thở phào một hơi, đang nghĩ xem nên tránh mặt đối phương như thế nào thì lại phát hiện căn phòng của anh đã trống rỗng.
“Dì Vương, dì Vương, đồ của anh con đâu rồi ạ?” Lâm Đường hoảng sợ, lòng dạ rối như tơ vò. Cậu có dự cảm không tốt.
“Cậu Lâm có nói với ông chủ là muốn chuyển ra ngoài ở cho gần công ty hơn một chút.” dì Vương nói: “Người trẻ tuổi nào chẳng cần có tí riêng tư, có khi cậu Lâm đang hẹn hò rồi cũng nên.”
Hẹn hò cái rắm gì, người anh ấy muốn hẹn hò là con nè! Lâm Đường thấy bản thân nên vui vì quá may mắn, sau này không cần nghĩ cớ tránh né đối phương nữa. Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại không hề có tí vui vẻ nào.
“Ba cũng đồng ý rồi ạ?” Lâm Đường không cam lòng hỏi.
“Ừ, đồng ý rồi.” Dì Vương trả lời.
Lúc cậu nói muốn dọn ra ngoài sống, ba đã mắng cho một trận nên thân, sao giờ Lâm Túc nói muốn dọn ra ngoài thì ông lại đồng ý dứt khoát như thế chứ? Đấy còn là ba ruột đó nha! Hứ.
“Muốn ở đâu thì ở, ai thèm quan tâm chứ.” Lâm Đường hừ một tiếng, cảm thấy sau này mình sẽ sống thoải mái hơn nhiều.
Nhưng sự thật là...
“Cậu Lâm, cậu cầm cái gạt tàn làm gì thế?” Một người bạn nhìn động tác của Lâm Đường, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi thấy cái gạt tàn này rất đẹp.” Lâm Đường nói xạo không ngượng mồm. Ban đầu cậu định lấy ly rượu cơ, mà mải nghĩ linh tinh nên mới cầm nhầm: “Nhìn hoa văn trên này nè, sáng tạo ghê chứ.”
Lạc Phi xấu xa nói cho cậu biết gạt tàn ở đây đều là hàng sản xuất công nghiệp hàng loạt, làm gì có ý tưởng sáng tạo quái nào.
“Tôi nói nè cậu Lâm, dạo này tôi thấy cậu cứ lơ đãng kiểu gì ấy.” Một cậu ấm khác nói: “Chẳng lẽ bên cạnh sếp Thịnh lại xuất hiện con thiêu thân mới nào à?”
“Không liên quan đến anh ấy được chứ?” Lâm Đường cau mày. Nếu không phải là người này nhắc tới, hình như lâu lắm rồi cậu không nhớ tới Thịnh Hoằng nữa.
Bây giờ trong đầu Lâm Đường toàn là... Không được nghĩ, không cho nghĩ tới tên kia. Cậu không phải là loại người trăng hoa dễ thay đổi, gặp ai là yêu người nấy đâu.
“Ha ha, thế là tốt rồi. Cậu mau gọi Lâm Túc đến đây, dạy mọi người đua xe đi.” Tên công tử bột kia sùng bái nói: “Nhắc tới chuyện lần trước, đến giờ thằng nhãi họ Hồ kia vẫn còn sững sờ, không dám vác mặt ra đường đấy.”
“Đừng nhắc đến anh ta, có được không hả?” Tự nhiên Lâm Đường lại cảm thấy có chút nôn nóng.
“Anh đây cũng có muốn nhắc đến đâu. Cái chính là thằng họ La, La Thần kia đã nhìn trúng Lâm Túc rồi. Muốn nhờ cậu bắc cầu, dắt dây thôi.” Tên công tử bột kia nói: “Lần đầu tiên anh đây làm mối, cho tí mặt mũi xem nào.”
Thế lực của nhà họ La thấp hơn nhà họ Lâm nhưng thực lực cũng rất mạnh. La Thần làm con út nên từ bé đã được yêu thương chiều chuộng, ngoại hình cũng thuộc kiểu khá được hoan nghênh trong giới gay. Theo đám người này nói thì chính là vô cùng thuần khiết, nhìn thôi cũng biết là đứa trẻ trong sáng lương thiện. Không giống như tiểu thiếu gia Lâm Đường, liếc sơ đã biết là kiểu người loè loẹt đỏm dáng lại còn da^ʍ.
Rõ ràng tốt nhất là nên đuổi cổ tên này đi cho đỡ phiền, thế nhưng không hiểu sao Lâm Đường lại không mở miệng được.
Vừa nghĩ đến chuyện Lâm Túc sẽ hôn thằng nhãi nhà họ La kia giống như đã từng hôn mình... là tiểu thiếu gia lại muốn cầm chai rượu lên đập người.
“Cậu Lâm, nếu cậu không thích thì đừng dây dưa lằng nhằng, cứ giải quyết sớm đi cho lành.” Lạc Phi ở bên cạnh nói nhỏ.
“Đây chính là một cơ hội tốt đấy.”
“Cơ hội em gái cậu ấy, ai nói cậu đây không thích Lâm Túc?”
Lâm Đường vô thức phản bác. Lúc nói xong thì đầu óc choáng váng, chỉ hận không thể tự chuốc say mình luôn.
Có lẽ cậu cũng thích Lâm Túc mất rồi.
Nhưng mà chỉ tí ti thôi, không phải kiểu cực kỳ cực kỳ thích đâu.
Nếu...
Đúng lúc này di động của Lâm Đường lại đổ chuông. Người gọi đến là trợ lý của ba Lâm, có lẽ là muốn chuyển lời thay ông.
Lúc Lâm Đường nhận điện thoại cũng không để ý lắm. Nhưng khi nghe được những gì đầu bên kia nói thì cậu còn tưởng mình đã nghe nhầm, sắc mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy nói: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Trên đường về nhà, chủ tịch Lâm đã xảy ra tai nạn, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện trung ương. Cậu chủ mau tới đây đi.” Giọng điệu của trợ lý rất nghiêm túc, không hề giống như đang đùa giỡn.
Lâm Đường vội vàng đứng dậy, trước mắt còn tối sầm lại mất vài giây. Mọi người thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì cũng thấy lo lắng, đồng loạt nhìn sang.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao thế?”
“Lạc Phi, đưa tôi đến bệnh viện trung ương ngay, mau lên!”
Lâm Đường túm lấy cổ áo Lạc Phi như túm lấy sợi cọng rơm cứu mạng.
Với tình trạng hiện giờ, cậu không cách nào lái xe được.
“Tôi biết rồi, đi thôi.” Lạc Phi không hỏi nhiều, kéo tay Lâm Đường đi ngay. Chuyện đi bệnh viện thế này, không cần biết là để thăm ai, nhưng có thể khiến sắc mặt tiểu thiếu gia tái nhợt như vậy thì chắc chắn phải là người rất quan trọng với câu.
Lạc Phi lái xe rất nhanh, cũng may trên đường không gặp cái đèn đỏ nào. Hai người chạy vội trên hành lang. Có vẻ như người đầu tiên được trợ lý thông báo chính là Lâm Đường vì lúc bọn họ đến trước cửa phòng phẫu thuật, chỉ thấy mỗi bảo vệ và trợ lý đứng chờ.
Trợ lý tiến lên chào hỏi: “Cậu Lâm."
“Ba tôi thế nào rồi?” Lâm Đường căng thẳng nắm lấy tay anh ta, hỏi: “Ông ấy không sao chứ?”
“Hiện giờ vẫn chưa nói chắc được.” Trợ lý của ba Lâm nghiêm mặt nói: “Lúc xảy ra tai nạn tôi không có mặt ở hiện trường, chỉ biết đấy là một vụ tai nạn liên hoàn. Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Cơ hội sống sót sau một vụ tai nạn xe liên hoàn là rất nhỏ, huống chi tuổi tác của ba Lâm cũng đã cao.
Lâm Đường chưa bao giờ nhận thức rõ về tuổi tác của ba Lâm như lúc này. Người đàn ông vẫn luôn che mưa chắn gió cho cậu, nhưng cũng không thoát được sinh lão bệnh tử, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời xa cậu.
Lâm Đường bỗng thấy vô cùng hoảng hốt. Đến khi được Lạc Phi đỡ xuống ghế, hai chân cậu vẫn thẳng đơ không thể ngồi xuống được, giống như đã trở nên ngây ngốc.
“Lâm Đường.” Lạc Phi nhỏ giọng gọi nhưng đối phương không trả lời, cậu ta chỉ có thể quay sang, nói với trợ lý đang đứng bên cạnh: “Đã thông báo cho anh Lâm chưa?”
Trong chốc lát, trợ lý không kịp nhận ra Lạc Phi đang nhắc đến ai. Thế nên một lúc lâu sau anh ta mới đáp lại: “Tôi đã gọi cho cậu cả rồi, cậu ây đang chạy đến đây.”
Lúc Lâm Túc chuyển ra ngoài, hệ thống vẫn luôn lải nhải anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Tất nhiên là Lâm Túc cũng có ý định này, chẳng qua còn chưa thu được kết quả thì đã nghe được tin ba Lâm xảy ra tai nạn.
Dù anh có là con bướm vỗ cánh thì hình như hiệu ứng cũng không đủ, có một số chuyện vẫn không thể nào tránh khỏi.
Thời điểm Lâm Túc đến bệnh viện, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là Lâm Đường đang gục đầu, tựa vào tường. Nhìn cậu giống như một cây non đã mất đi toàn bộ ánh sáng cùng lượng nước trong cơ thể.
Lâm Túc hỏi trợ lý mấy việc, sau đó đi tới trước mặt Lâm Đường, ôm cậu vào lòng: “Đừng sợ, đã có anh đây rồi.”
Lúc này, điều Lâm Đường cần không phải là tình yêu.
Cánh tay vốn đang buông thõng của Lâm Đường từ từ ôm lấy eo anh, đôi mắt trong veo không có nước nhưng giọng nói lại chất chứa mong chờ: “Ba sẽ không sao đâu, đúng không?”
Thế nhưng trạng thái này mới là đáng lo nhất, cậu giống như người đang chơi vơi bên vách núi, cần có một người kéo lên ngay.
[06, tình hình ba Lâm thế nào rồi?] Lâm Túc hỏi.
[Có dây an toàn giữ lại nên chỉ gãy xương sườn và va đập nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.] Sau khi kiểm tra một lượt, 06 trả lời anh.
“Ừ, anh đảm bảo với em là ba nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ khoẻ mạnh gặp em.” Lâm Túc nói.
Câu nói này giống như một sợi dây thừng cứu mạng, Lâm Đường nghe xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nước mắt mới tràn ra như vỡ đê, ướt đẫm cả ngực áo Lâm Túc. Không cần tiểu thiếu gia ngẩng đầu lên, Lâm Túc cũng biết cậu đã khóc đau lòng đến mức nào.
Tiếng nức nở nho nhỏ dần biến thành nghẹn ngào: “Chắc chắn ba sẽ không sao. Nếu ông ấy tỉnh lại, em nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không... sẽ không làm loạn nữa.”.
“Ừ. Ba muốn nghe câu nói này lâu lắm rồi, chắc chắn ông sẽ thấy rất vui.” Lâm Túc an ủi người trong lòng.
Có lẽ thần kinh luôn căng thẳng được thả lỏng nên Lâm Đường ôm Lâm Túc một lát thì rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, được anh ôm vào trong lòng rồi ngồi xuống. Chỉ là cậu ngủ cũng không mấy yên ổn, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu.
Cực độ vui hay buồn đều là những chuyện rất tiêu hao tinh thần, trợ lý của ba Lâm có lòng sắp xếp cho Lâm Đường một phòng bệnh khác nhưng Lâm Túc lại ôm cậu vào trong lòng nói: “Chắc em ấy sẽ muốn chờ ở đây.”
Là con ruột, cậu nên là người đầu tiên nghe tin tốt.
Trợ lý của ba Lâm thấy cũng hợp lý nên cũng không ngăn cản nữa.
Tin tức ba Lâm bị thương không thể tuỳ tiện truyền ra ngoài, nếu không cẩn thận thì cổ phiếu của Lâm Thị sẽ gặp biến động trên diện rộng. Thế nên tiếp theo, những người chạy đến đều khá là thân thiết.
Trong số đó có cả Thịnh Hoằng.
Lúc Thịnh Hoằng đến, Lâm Đường vẫn chưa tỉnh lại. Quần áo trên người hắn vẫn chăm chút tỉ mỉ nhưng giữa hai đầu lông mày lại nhiều thêm mấy phần lo lắng cùng nhọc lòng: “Lâm Đường thế nào rồi?”
“Khóc mệt nên vừa mới ngủ.” Lâm Túc khách sáo vài câu với đối phương rồi im lặng, không nói gì nữa.
Giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, yên lặng chờ đợi cho đến khi đèn xanh bật sáng.
“Lâm Đường, dậy, dậy nào.” Lâm Túc cưỡng ép đánh thức Lâm Đường dậy. Đợi đến khi đối phương mở mắt, anh lập tức nói với cậu: “Phẫu thuật xong rồi.”
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cậu gần như lăn từ trong lòng Lâm Túc ra, cho dù phải có người đỡ thì cũng là người xông tới đầu tiên: “Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, đợi thuốc mê hết tác dụng thì có thể vào thăm.” Với Lâm Đường, câu nói này chính là lời cứu rỗi.
Cậu nắm lấy tay bác sĩ, chân thành nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn...”
Lâm Đường vừa khóc vừa cười, biểu cảm lung tung lộn xộn nhưng lại khiến người ta sinh lòng cảm khái.
“Đây là việc chúng tôi nên làm.” Sau khi nhận lời cảm ơn, bác sĩ vội vàng rời đi.
“Anh nói không sao rồi mà.” Lâm Túc vuốt tóc của cậu: “Đi xem ba thế nào đi.”
Lâm Đường gật đầu thật mạnh, tùy tiện lau nước mắt rồi đi hỏi số phòng bệnh. Lâm Túc cũng nối bước theo sau.
Mà ở phía sau bọn họ, Thịnh Hoằng nhìn cảnh hai người thân mật, đầu lông mày vô thức cau lại.