Xe mới của tiểu thiếu gia để ở đây, đương nhiên sẽ có người xử lý. Lâm Túc lên xe lái thẳng đi, tốc độ nhanh đến mức tiểu thiếu gia cảm thấy anh còn chưa giả ngầu đủ.
Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sự ngưỡng mộ của cậu đối với anh.
“Rốt cuộc anh học đua xe lúc nào thế? Đỉnh quá trời luôn, còn vượt xa cái tên đứng hạng nhì kia. Nếu đến giải đua quốc tế, nói không chừng sẽ tranh được hạng nhất đấy.”
"Ùm."
“Đám người kia dự là đã ghen tị đến ngu người luôn rồi. Nghĩ thôi cũng thấy trong lòng sảng khoái chết đi được. Sau này anh dạy tôi đua xe, được không? Kỹ thuật vào cua đó đúng là ngầu đến bùng nổ...”
Tiểu thiếu gia đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác. Có điều từ nhỏ đến lớn thứ Lâm Đường cần nhìn cũng chỉ có mỗi sắc mặt của ba Lâm, người khác có tức giận hay không chẳng liên quan gì đến cậu.
Hoàn cảnh nào thì bồi dưỡng nên con người nấy.
Thiên kiều vạn sủng khiến tính cách Lâm Đường trở nên khá tuỳ hứng.
Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở một chỗ tối thui. Lâm Đường quan sát bốn phía xung quanh, chỗ này ngoại trừ đường quốc lộ tối om thì chẳng có gì khác, trong đêm tối lộ ra vẻ cực kỳ trống trải.
“Còn chưa về đến nhà mà?” Lâm Đường nhìn cảnh vật xung quanh, cuối cùng cũng phản ứng lại. Dựa theo mấy bộ phim kinh dị đã xem lúc trước, cô nam quả nam... cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm Túc, hỏi: “Sao... sao thế?”
Thế này thì đúng là có hơi đáng sợ đấy.
Giọng điệu nhỏ nhẹ run rẩy khiến đáy lòng Lâm Túc ngứa ngáy, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị thì vẫn cần phải chưng ra tiếp.
“Nếu em thua, em định để gã muốn làm gì thì làm thật hả?”
Lâm Túc nhìn về phía trước, hỏi. Đèn xe phía trước đã tắt nên Lâm Đường không thể nhìn rõ ánh mắt anh.
Nhưng không hiểu sao cậu lại nhận ra, chắc chắn là Lâm Túc đang tức giận: “Không…”
“Đường Đường, lần trước anh tới kịp nên không xảy ra chuyện gì. Lần này cũng là trùng hợp, còn lần sau thì sao?”
Giọng nói của Lâm Túc lộ ra vẻ bất đắc dĩ khiến tiểu thiếu gia cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Cậu muốn nói là cậu không ngu ngốc như vậy đâu, lần trước suýt nữa chịu thiệt nên lần này cậu sẽ không cho Hồ Kiệt bất kỳ cơ hội nào nữa. Thế nhưng nếu trước đó Lạc Phi không nhắc nhở, có lẽ cậu đã rơi vào bẫy của gã rồi.
Hơn nữa, rõ ràng Hồ Kiệt đã chuẩn bị trước, nếu Lâm Túc không đến... chắc chắn là cậu sẽ thua rất thảm.
“Tôi...” Lâm Đường muốn nói rất nhiều, nhưng lại không thốt ra được thành lời.
Trong hoàn cảnh tối tăm, đột nhiên có một bàn tay vô cùng mạnh mẽ đỡ sau gáy, khiến cậu chỉ có thể kinh ngạc đối diện với hơi thở nóng rực cùng cảm giác mềm mại chạm lên môi.
Lâm Đường trợn trừng hai mắt. Bàn tay đáng đặt sau gáy cậu bóp nhẹ, nụ hôn cũng sâu hơn rất nhiều, giống như muốn cướp sạch dưỡng khí khiến đầu óc cậu choáng váng.
Cậu là ai, đây là đâu, cậu đang làm cái quái gì thế này?
Không biết cảm xúc kia đã biến mất từ lúc nào, xung quanh yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp cùng tiếng tim đập thình thịch của Lâm Đường.
“Đường Đường” Giọng nói hơi khàn khàn vang lên.
“... Ờ.” Lâm Đường như có như không trả lời.
“Đừng làm anh tức giận nữa.” Lâm Túc nói.
Trong giọng nói có chút hung hãn không cho phép cự tuyệt. Lâm Đường còn chưa kịp nói gì thì hơi ấm sau gáy đã rút mất, chiếc xe bắt đầu khởi động lại.
Đèn pha bật lên có thể xua tan một vùng tối tăm nhưng lại không thể giảm bớt sự hoảng loạn của Lâm Đường. Xe chạy, cảnh tượng ngoài cửa sổ lướt nhanh như gió. Tiểu thiếu gia len lén nhìn người đàn ông đang lái xe, lại phát hiện hình như chỉ có mỗi mình cậu căng thẳng chứ đối phương thì vẫn rất bình tĩnh, như thể vừa rồi người cưỡng hôn, thổ lộ tình cảm không phải là anh vậy.
Sao lại thành thế này? Cậu với Lâm Túc hôn nhau... thế này chẳng phải là làm xằng làm bậy à? Nhưng bọn họ không cùng huyết thống, ngay cả trên danh nghĩa cũng không tính cơ mà.
A a a! Ban nãy cậu còn cảm thấy Lâm Túc cũng khá nữa cơ!
Dù không muốn trở thành người yêu của anh nhưng nụ hôn vừa rồi hình như là... là nụ hôn đầu của cậu...
Suy nghĩ của Lâm Đường từ chỗ này trượt sang chỗ khác, nghĩ đi nghĩ lại xong rối nùi thành một mớ bòng bong.
Tất nhiên là Lâm Túc cũng nhìn thấy bộ dạng nôn nóng của đối phương, nếu hôn xong mà cậu còn bình tĩnh, tát cho anh một cái thì mới là phiền phức.
Âm thanh máy móc của 06 vang lên: [Kí chủ đại nhân, trước đó ngài tức giận thật à?]
Nó nghiêm túc nghi ngờ là ký chủ đã cố tình bóp méo sự thật, không cho tiểu thiếu gia nói ra chân tướng để có cơ hội dùng nụ hôn chọc thủng lớp giấy mỏng chắn giữa quan hệ của hai người.
Lâm Túc cười khẽ nói: [Cậu đoán xem.]
Câu này tương đương với khẳng định.
Nhưng theo kế hoạch của Lâm Túc, lúc này cũng nên chọc thủng quan hệ rồi. Trước khi tiểu thiếu gia thực sự coi anh là bạn thì cứ dứt khoát vạch trần ra đi, so với cứ mập mờ không có gì thì còn tốt hơn nhiều. Ít nhất cũng không có cảm giác bị phản bội.
Suốt dọc đường đi hai người đều im lặng, không nói gì. Sau khi xe chạy vào nhà họ Lâm, vừa mới dừng lại là tiểu thiếu gia đã vội vàng mở cửa đi xuống, chỉ để lại cho Lâm Túc một bóng lưng nhìn như đang chạy trối chết.
06 hoài nghi: [Ký chủ không đuổi theo à?]
[Có căng thì phải có chùng, nếu ép quá đáng thì sẽ phản tác dụng.] Tuy đến tận bây giờ Lâm Túc vẫn chưa yêu đương lần nào nhưng anh đã nhìn thấy vô số người yêu nhau, nếu muốn thì cũng học được ngay thôi.
Lâm Đường đang nhủ thầm bước chân vào nhà là có thể gặp được ông ba già ngay, để đầu óc cậu có thể tỉnh táo lại, cứu cái mạng chó của cậu.
Nhưng vừa bước chân qua cửa, người làm đã báo: ba Lâm mới đi ra ngoài, tối nay không về.
“Ừm. Tôi buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây.” Lâm Đường không muốn lượn lờ ở phòng khách nữa.
Nhưng dù cậu đã tự nhốt mình trong phòng ngủ thì cảm xúc hoảng loạn kia vẫn không hề biến mất, tâm trạng không cách nào bình tĩnh lại được.
Ví dụ như tiếng Lâm Túc mở cửa vào nhà, nói chuyện từ bên dưới lầu truyền lên. Dù đứng trước mặt có là người làm thì thái độ của anh cũng rất khách sáo lịch sự, không hề có cái gọi là vênh váo hay hung hăng.
A a a, đừng nghe nữa! Lâm Đường lấy gối bịt tai lại.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hình như cậu nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua cửa phòng mình. Là tiếng “cộp cộp của đôi giày da cực kỳ sạch sẽ, còn có đôi chân dài miên man dưới lớp quần tây...
Chẳng lẽ cậu lại là đồ mê trai?
Lâm Đường không có tiền đồ, tự ngã lăn xuống giường. Ánh mắt như có như không nhìn ra cửa, nói không chừng lát nữa.
Lâm Túc sẽ gõ cửa phòng cậu lấy lòng. Đàn ông đều là lũ sói háo sắc.
Thế nhưng đến tận khi cả biệt thự đã chìm vào im lặng, vẫn không có ai đến gõ cửa phòng Lâm Đường.
Trong một không gian yên tĩnh, đầu óc Lâm tiểu thiếu gia bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo. Cậu không hề có tí dấu hiệu buồn ngủ nào, lại còn duy trì trạng thái này đến tận lúc trời sáng.
Vừa thấy trong nhà có tí tiếng động, tiểu thiếu gia đã luống cuống chân tay bò dậy. Lâm Đường bất chấp luôn, vội vàng chạy đi tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy vali, nhét một đống quần áo vào rồi hùng hổ bước ra ngoài.
“Mới sáng sớm mà tiểu thiếu gia đã lấy vali ra làm gì thế?”
Má Trương đang làm bữa sáng, thấy thế liền ngó đầu ra hỏi: “Bữa sáng sắp xong rồi đây.”
“Đại học có quy định phải ở trọ trường ạ.” Lâm Đường dừng lại, trả lời. Ai ngờ vừa đứng lại thì đã nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa, cậu chàng lập tức nhảy dựng như con thỏ nhỏ bị giật mình, ba chân bốn cẳng kéo vali chạy ra ngoài: “Cháu đi trước đây. Byebye.”
Lúc Lâm Túc đi đến phòng khách, đến cái bánh xe dưới vali cũng chẳng nhìn thấy.
Giọng nói máy móc của 06 lộ rõ vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa: [Lần này không là tránh mặt nữa, co cẳng chạy thẳng luôn rồi.
[Em ấy không ở trong trường lâu được đâu.] Lâm Túc không hề lo lắng, vẫn điềm nhiên ăn bữa sáng như bình thường.
Thậm chí, trong hành động lời nói còn thể hiện chút ý vị đắc ý.
[Tại sao chứ?] 06 hỏi.
Căn cứ vào số liệu ghi chép: Một khi con người vướng vào yêu đương, chỉ số thông minh sẽ tụt xuống thảm hại, suốt ngày chỉ biết lo được lo mất.
Kẻ có thể thành thạo điêu luyện trong tình yêu, nếu không phải không thật lòng thật dạ thì chính là
trai đểu.
[Em ấy không quen sống trong môi trường như thế.] Lâm Túc đứng dậy mang bát đũa đã ăn xong vào bếp.
Tiểu thiếu gia được nuôi đến trắng trắng mềm mềm. Việc hai người chen chúc trong một căn phòng ở ngôi trường được gọi là “trường học quý tộc kia cũng đủ khiến cậu chàng quen ngủ trên đệm cao su cao cấp khó chịu muốn chết.
Thực tế cũng đúng như Lâm Túc đã dự đoán. Lúc Lâm Đường bước vào ký túc xá, nhìn thấy giường của mình thì gần như đã nín thở. Thằng bạn chó cùng phòng coi giường của cậu như một cái bàn để đồ vặt thì thôi đi, bên trên còn dính mấy vết bẩn chẳng đẹp đẽ gì.
Nếu Lâm thiếu gia có thể sống ở đây thì đúng là thấy ma giữa ban ngày rồi! Cậu vừa kéo va li vào trường đã lại vội vàng kéo va li phi thẳng vào khách sạn năm sao. Lúc tiểu thiếu gia vừa nhận phòng, không chỉ Lâm Túc nhận được tin mà cả ba Lâm cũng biết luôn.
“Sao lại ra ngoài ở khách sạn thế?” Ba Lâm dứt khoát hỏi thẳng.
Nếu là trước đây, Lâm Đường sẽ tố cáo 800 tờ tội trạng để đuổi tên kia ra ngoài. Thế nhưng bây giờ lời đã đến miệng lại không thể nói ra được: “Không có gì, con chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống tí thôi.”
Trong thời gian ngắn ngủi cậu cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào tốt hơn.
Tất nhiên là tiểu thiếu gia còn có biệt thự khác để ở, nhưng dựa vào cái gì chứ? Tên kia ở nhà cậu, cậu chạy đến khách sạn ở hay đến một căn nhà khác để ở có tính chất khác hẳn nhau đấy!
“Trải nghiệm cuộc sống mà con ở phòng tổng thống hai vạn một đêm hả?” Ba Lâm suýt nữa thì tức đến bật cười: “Cho con ba ngày, mau mau về nhà ngay. Còn dám làm bậy nữa là ba sẽ khóa hết thẻ của con lại.”
“Ba chỉ biết doạ con thôi!” Lâm công tử cả giận gào lên, lại bị ba già nhà mình tàn nhẫn cúp máy.
Tộc ăn bám phụ huynh đáng thương thế đấy, nói cắt đứt nguồn kinh tế là cắt nguồn kinh tế được ngay. Tư bản, độc tài! Nhân dân cần khởi nghĩa... nhưng lại không dám.
Dù sao cũng còn ba ngày, Lâm Đường quyết định sẽ dùng ba ngày này để suy nghĩ xem sau này sẽ ở chỗ nào.
Lạc Phi đã bị loại trừ, thằng nhãi này bây giờ là đã là fan nguyện chết vẫn trung thành của Lâm Túc.
Cậu vừa ho he một cái, đảm bảo cậu ta sẽ mách lẻo với Lâm Túc ngay lập tức. Tiểu thiếu gia muốn che giấu tung tích... Ể!? Tại sao cậu lại phải lén lén lút lút thế này chứ!
Nhưng mà bây giờ cậu không muốn bị Lâm Túc tìm thấy đâu.
Lúc Lâm Túc nhận được tin, chỉ nhắn lại một câu đơn giản: “Chỉ cần để ý kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì là được.”
Nếu cứ người đuổi ta chạy thật, chỉ sợ sẽ càng chạy càng xa. Lâm Đường hốt hoảng lo sợ, suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất... kết quả lại phát hiện ra: đã ba ngày trôi qua mà vẫn gió yên sóng lăng, chẳng có ai đi tìm mình.
Điều này khiến trong lòng tiểu thiếu gia cảm thấy rất bất công bực bội. Tên kia nói cái gì mà muốn bảo vệ cậu, thực tế không phải là chẳng thèm để ý đến cậu à? Ba ngày rồi mà không tìm được cậu, vừa nhìn đã biết là không thèm quan tâm.
“Thế rốt cuộc cậu muốn Lâm đại thiếu tìm thấy cậu hay không tìm thấy cậu?” Lúc Lạc Phi bị gọi tới, vẻ mặt đúng chuẩn cạn lời. Cậu ta nghe tiểu thiếu gia cằn nhằn y như hội chị em bạn dì thân thiết đang tám chuyện với nhau, cực kỳ ảo ma.
“Tất nhiên không thể để anh ta tìm được, nếu cậu dám nói cho anh ấy biết, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.” Lâm Đường giở giọng doạ dẫm đối phương.
Lạc Phi thề thốt: “Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu, thề đấy. Nếu tôi mà nói nửa câu thì...”
“Không cần thề. Mấy cái thề độc thế này nói nhiều không tốt đâu.” Lâm Đường quay đầu sang chỗ khác, nói.
Lạc Phi thấy thế thì hiểu ra ngay. Tuy cậu ta cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất của hai người từng như oan gia này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phải là anh em, idol còn có thể gánh vác được, cậu ta sợ cái quái gì chứ?
Lạc Phi chân trước rời đi chân sau đã báo cáo tình hình “chiến sự” với Lâm Túc. Anh nhẹ nhàng cảm ơn đối phương, bảo sẽ không để lộ hành vi “bán bạn” của cậu ra, nói chuyện cực kỳ nghĩa khí.
Quả nhiên Lạc Phi đã cảm động suýt rớt nước mắt, cảm thấy tình anh em của họ đúng là cảm động trời đất trời. Chỉ vì tình anh em này, cậu ta nhất định phải giúp đại ca cản hết mớ đào hoa nát của thằng bạn chó lại mới được.
Sau khi Lạc Phi đi, Lâm Đường đợi trái đợi phải, đợi lên đợi xuống vẫn không thấy người đâu. Không phải là cậu có ý định chấp nhận Lâm Túc, mà cảm thấy mình phải nói rõ ràng mới được. Người cậu thích là anh Hoằng cơ, với lại dựa vào cái gì mà tiểu thiếu gia cậu đây lại phải đi bụi? Có đi cũng phải là tên kia mới đúng chứ.
Ôm theo suy nghĩ này, Lâm Đường ngồi đợi đến gần tối thì hết sạch kiên nhẫn. Lúc cậu xách vali xuống dưới lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng hút thuốc bên cạnh xe.
Lâm Túc mặc một bộ vest thẳng thớm trang trọng, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vẫn đang tỏa khói khiến khuôn mặt anh có vẻ mơ hồ. Khác với mấy đứa trẻ trâu giả vờ làm người lớn, động tác có phần lười biếng của Lâm Túc khiến người ta cảm
thấy đây là một người đàn ông đích thực, đầu đội trời chân đạp đất.
Lúc anh phát hiện ra ánh mắt của Lâm Đường thì lập tức dụi tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Khung cảnh như vậy khiến cậu nhớ đến cảnh tượng khi ở bên ngoài tập đoàn Thịnh Thế, chỉ là tâm trạng của cậu đã khác đi rất nhiều. Lâm Đường chắc chắn mình đã lòi đuôi nên liền cắn răng, phăm phăm đi tới, nói: “Sao anh lại đến đây?”