Vết thương của ba Lâm không nghiêm trọng lắm, sau khi phẫu thuật xong thì được chuyển thẳng vào phòng bệnh bình thường. Nếu không có nguy hiểm đến tính mạng, tin tức bị ông thương cũng phải được công bố với người ngoài. Trên thương trường ràng buộc lợi ích với nhau, kiểu gì cũng phải cho người ta cơ hội được tỏ lòng quan tâm.
Thời gian mọi người đến thăm hỏi cũng không lâu.
Chỉ là mang quà đến, nói vài câu thể hiện sự quan tâm rồi vội vàng đi mất. Nếu như trước kia, vừa thấy bóng mấy người quen trên thương trường của ba Lâm là tiểu thiếu gia đã trốn mất hút rồi.
Nhưng lần này cậu lại ngoan ngoãn ngồi trong phòng bệnh, mặc dù mặt đối nhân xử thế không mấy thông thạo nhưng vẫn có thể khiến đám cáo già này gật đầu, khen ngợi một câu: hiểu chuyện hiếu thảo.
Suy cho cùng thì từ trước đến nay Lâm tiểu thiếu gia cũng chẳng dính dáng gì đến mấy từ này, điều duy nhất có thể khen là ngoại hình xuất sắc của cậu. Thế nhưng sau khi Lâm Đường công khai tính hướng, mọi người cũng không thể tùy tiện khen loạn nữa. Dù sao thì trong mắt Lâm Đường, việc
khen một thằng con trai xinh đẹp chẳng khác gì đang nói cậu có vẻ ngoài ẻo lả. Tóm lại là có đường tắt để khen ngợi mà không dẫm phải đuôi tiểu thiếu gia là chuyện khiến người khác thoải mái nhất.
Người đến thăm đã về hết. Sau khi xác định hôm nay sẽ không còn ai đến nữa, Lâm Túc mới bắt đầu sửa sang, phân loại đống quà cáp đang chất đống trong phòng. Đắt đỏ có giá trị cao thì giữ lại, rẻ hơn thì có thể đem ra ngoài bán.
Lâm Đường thì đặt mông ngồi phịch lên giường, cả người đều toát lên cảm giác mệt bở hơi tai. Tất nhiên đây chỉ là dáng vẻ trong mắt ba Lâm thôi.
Còn ở trong mắt Lâm Túc, cổ áo của tiểu thiếu gia hơi xộc xệch, để lộ làn da hồng hào trắng mịn có chút ẩm ướt. Khuôn mặt lúc nào cũng trắng nõn giờ hơi ửng hồng, dáng vẻ không chút phòng bị hệt như đang dâng tặng người khác. Lơ đãng mà hấp dẫn đến mê người.
Tuy biết là lúc này không nên nghĩ đến những chuyện như thế, nhưng đàn ông vốn là sinh vật có thị giác rất đơn giản, khó mà chống lại sự mê hoặc của cái đẹp cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
Lâm Túc nhanh chóng giấu hết những ý nghĩ bay xa trong mắt đi, không dám à ơi với Lâm Đường ngay dưới mí mắt của ba Lâm, thời gian địa điểm đều không hợp. Nghĩ là một chuyện, làm thế nào lại là một chuyện khác.
Đối với Lâm Túc, việc báo cáo lại tình hình gần đây ở công ty có thể nói là dễ như trở bàn tay. Thời gian ba Lâm gặp tai nạn rồi hôn mê không quá dài, dự án trong công ty cũng không phải là kiểu thiếu người lãnh đạo một ngày thì sẽ loạn thành một nùi.
Lâm Túc cảm thấy việc chỉnh đốn, sắp xếp lại toàn bộ công ty chẳng đáng là gì. Nhưng trong mắt ba Lâm, nhân tài có thể quản lý rất nhiều, chỉ là người có thể thật sự ngồi được vào vị trí điều hành thì ít đến đáng thương. Ai ngờ ông lại phát hiện ra ưu điểm này ở Lâm Túc.
Con cháu nhà họ Lâm có năng lực vượt trội là chuyện rất tốt, tiếc nuối duy nhất của ba Lâm chính là Lâm Túc không phải ruột thịt nhà họ Lâm.
Có đôi khi cùng chung huyết thống chưa hẳn đã thân thiết, nhưng cùng chung dòng máu nghĩa là trời sinh bọn họ đã gắn bó với nhau.
Có Lâm Túc như châu ngọc ở bên, ba Lâm nhìn ông con trai vàng của mình mới tiếp đãi khách khứa một ngày đã bày ra cái vẻ tinh thần sa sút, nằm bẹp một chỗ thì trong lòng thầm thở dài. Đứa nhỏ này đúng là cùi bắp không đỡ nổi.
Khổ cái là cùi bắp nhà người ta tốt xấu gì cũng còn biết nghe lời, chứ cậu ấm nhà ông thì chẳng khác gì một vị ông tổ. Để cậu lên cầm quyền thì đừng nói là giàu ba đời, ngay đời này đã phá sản luôn rồi.
Tuy ba Lâm hận sắt không thành thép nhưng sẽ không mắng mỏ, dạy dỗ thẳng vào mặt con trai mà chỉ mở miệng khen ngợi Lâm Túc vài câu.
Đầu óc Lâm Đường vốn đã căng như dây đàn, trong lòng lại thấp thỏm bất an, về sau bận tới bận lui nên mới có thời gian nghĩ đến chuyện lúc trước nữa. Lúc này cậu nghe thấy ba Lâm khen ngợi Lâm Túc thì lại “hứ” một tiếng theo thói quen.
Lại bắt đầu rồi đấy, ông ba già từ nhỏ đến lớn toàn thiên vị Lâm Túc, khen anh chững chạc, khen anh biết nhìn vào thực tế. Còn khen anh ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, không như cậu suốt ngày mặc những thứ linh ta linh tinh không biết gọi là gì lên người, quần cũng phải thủng lỗ chỗ mới được.
Lúc trước còn đỡ, ít nhiều gì ông ba già cũng biết tiết chế lại.
Bây giờ thì... Lâm Đường nghiêng đầu đánh giá dáng người Lâm Túc. Hình như đám bạn chó của cậu nói đúng đấy, nhìn đẹp thật. Dáng vẻ anh mặc vest ngay ngắn chỉnh tề, nhìn chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
Trong lòng Lâm Đường có chút nôn nóng, làm cái giường vốn đã không mấy chắc chắn bắn đầu lắc lư, phát ra những tiếng cót két rất có tiết tấu.
Ba Lâm ở bên này nói chuyện với Lâm Túc. Ông vốn đã định bơ chuỗi âm thanh kia đi, kết quả là nó lại càng ngày càng chói tai. Ba Lâm quay đầu nhìn đứa con đang không ngừng rung chân, nói: “Nam rung thì nghèo, con không thể ngồi cho đàng hoàng được à?"
Lâm Đường vốn đã rất sốt ruột rồi, giờ một người được khen một đứa bị mắng càng tạo thành thế so sánh rõ rệt. Cậu lập tức bay xuống khỏi giường, đang định mạnh miệng cãi mấy câu thì lại nhìn thấy trên tay ba Lâm vẫn còn đang cắm kim truyền nên đành gắng gượng nuốt hết mấy câu nói kia xuống, quay người đi ra cửa.
“Thằng nhóc Lâm Đường này...” Ba Lâm nhíu mày, sau đó thở dài thườn thượt.
Lúc chưa xảy ra chuyện người ta thường cảm thấy năm tháng dài đằng đẵng, đến khi thật sự gặp nạn thì mới biết thời gian trôi qua nhanh quá, cũng không buông tha cho bất kỳ ai.
Ông có thể cảm nhận được cơ thể mình đã già nua, ốm yếu.
Dù không thể hiện rõ ra ngoài nhưng vẫn kém xa lớp thanh niên trẻ hăng hái, có muốn bẻ lại tính tình của Lâm Đường thì cũng bất lực.
06 báo cáo: [Kí chủ, Thịnh Hoằng tới rồi. Căn cứ theo đường đi của tiểu thiếu gia thì hai người sẽ chạm mặt nhau.]
“Con đi xem em ấy thế nào.” Lâm Túc nói với ba Lâm.
“Thằng bé này không hiểu chuyện, con làm anh trai, bình thường cũng phải quản lý nó chặt vào.” ba Lâm khoát tay nói.
Tất nhiên là Lâm Túc sẽ quản cậu, nhưng sẽ khác với ba Lâm.
Anh cảm thấy tính tình tiểu thiếu gia khá tốt, vừa ngay thẳng lại vừa đơn thuần. Toàn thân trên dưới không dính chút bùn, tươi đẹp sạch sẽ, không cần phải bẻ lại theo tiêu chuẩn của người bình thường.
Lâm Túc đi tới cửa, hình như nhớ ra điều gì đó nên quay đầu nói: “Thật ra... nếu được thì ba có thể khen ngợi em ấy nhiều hơn. Khiển trách là áp lực nhưng khích lệ lại là động lực ạ.”
Ba Lâm phụ vốn định nói: Khen nữa chắc thằng nhóc kia sẽ vểnh đuôi lên tận trời luôn. Thế nhưng sau khi nghe xong mấy lời của Lâm Túc, không ngờ ông lại im lặng, chỉ khoát tay bảo: “Thôi, con đi đi. Coi chừng, đừng để nó xảy ra chuyện gì.”
Bên này, Lâm Túc điềm tĩnh bước ra phòng bệnh, hoàn toàn không có tí cảm giác sốt ruột nào. Đối với người bình thường mà nói, có lẽ việc crush mình muốn theo đuổi sắp gặp gỡ tình địch hay kẻ lúc trước crush của mình yêu thầm sắp xuất hiện là việc cực kỳ khẩn cấp.
Nhưng Lâm Túc lại không nghĩ như vậy, có thể ngăn cản được một lần chứ làm sao cản mãi được.
Đã là của anh thì người khác muốn cướp cũng không được, gặp một lần cũng chẳng sao.
Lâm Đường bước đi vội vã, cơn giận ngùn ngụt trong lòng không có chỗ trút. Tuy cậu cảm thấy bản thân nên ngoan ngoãn nghe lời hơn một tí nhưng giọng điệu nói chuyện của ông già cứ như Lâm Túc mới là con ruột còn cậu là đứa nhặt từ trong thùng rác về ấy.
Đậu xanh!
Ai thích thì đứng đó mà nghe, ông đây không thèm!
Lâm Đường hùng hùng hổ hổ đi về phía trước, kết quả của việc không nhìn đường chính là đâm sầm vào vai một người.
Do sức lực hai bên chênh lệch nên tiểu thiếu gia ngã dập mông xuống đất, đúng là lửa cháy còn tưới thêm dầu.
Chẳng qua lúc cậu định ngẩng đầu nã pháo, vừa nhìn rõ đối phương là ai thì lập tức tịt ngòi.
Người đến chẳng phải ai xa lạ, chính là Thịnh Hoằng thỉnh thoảng lại chạy sang đây thăm ba Lâm, giao tình giữa Thịnh Thế và Lâm gia đâu chỉ tốt đẹp trên mỗi phương diện làm ăn.
Dựa vào thân tình tới lui của người lớn hai nhà, việc hắn thường xuyên chạy sang thế này cũng khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi nhiều.
Dù sao lúc trước cả giới thượng lưu ít nhiều gì cũng biết chuyện Lâm tiểu thiếu gia theo đuổi tổng giám đốc trẻ của Thịnh Thế. Trước đó Lâm Đường không nghĩ đến phương diện kia, giờ gặp lại trong lòng cậu lại có chút vi diệu: chẳng có lẽ Thịnh Hoằng lại có ý với mình thật?
“Kẻ thứ ba...”
Lời nói của Lâm Túc chợt vang lên bên tai, Lâm Đường đảo mắt nhìn khắp bốn phía, quanh đây đến cái bóng của anh còn chẳng thấy.
Thịnh Hoằng đưa tay muốn kéo Lâm Đường lên nhưng đối phương lại ngượng ngùng tự bò dậy.
Cậu sờ sờ lỗ tai, cứ có cảm giác như vừa nhìn thấy Thịnh Hoằng là trong đầu lại tự động bật lên những lời Lâm Túc đã nói đêm đó.
Thịnh Hoằng không bắt được tay Lâm Đường thì có hơi kinh ngạc nhưng cũng không để lộ ra ngoài, chỉ tự nhiên thu trở về: “Sao em lại ở đây?”
“Không có gì.” Lâm Đường tự cho là mình chỉ lặng lẽ cách xa đối phương một tí thôi, hoàn toàn không biết ở trong mắt Thịnh Hoằng, thái độ này không khác nào né xa ba mét.
“Có thể đổi chỗ nói chuyện không?” Giọng điệu của Thịnh Hoằng ẩn chứa vài phần cương quyết: “ Anh có vài lời muốn nói với em.”
Đêm hôm đó, mọi chuyện bỗng dưng lại trở nên rất hỗn loạn, hiểu lầm cùng áy náy trong đó vẫn chưa nói rõ ra được.
“À, được ạ. Gần đây có quán cà phê.” Lâm Đường không nhịn được, xoắn xoắn ống quần nói.
Hai người một trước một sau rời đi, từ thái độ thì không nhìn ra được điều gì nhưng chỉ riêng việc bọn họ đi riêng với nhau cũng đủ để dấy lên một trận xì xào tranh cãi. Nếu không ai nhìn thấy thì còn đỡ, chết cái chỗ này lại là bệnh viện tư nhân, người đến đây ít nhiều gì cũng có chút liên hệ với giới thượng lưu. Bên này hai người vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, bên kia drama đã nổ tung trời.
Cái gì mà tiểu thiếu gia Lâm Đường đạt được ước nguyện nên lui về ở ẩn.
Cái gì mà cướp trên giàn mướp, sếp Bạch thua dưới da^ʍ uy của kẻ thứ ba.
Tất nhiên bên phía Bạch Tu Nhiên cũng nhận được tin tức này. Thế nhưng cậu ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Quán cà phê yên tĩnh là chỗ rất thích hợp để nói chuyện, nhưng lúc nhận ra xung quanh chỉ có mỗi hai người, tự nhiên Lâm Đường lại cảm thấy hình như bọn họ đi đến chỗ ít người thế này thì không được thỏa đáng cho lắm. Hèn gì từ lúc ra khỏi bệnh viện, cậu vẫn luôn cảm giác như có người đang nhìn mình.
Đậu xanh rau má! Cậu nghĩ lần này có đâm đầu xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được cái tội danh con giáp thứ 13 này rồi.
“Em xin lỗi, lần trước là do em nhất thời xúc động.” Lâm Đường cố ý ngồi cách xa Thịnh Hoằng nhất có thể.
Ghế trong quán cafe này là loại bốn người ngồi, Lâm Đường không những chọn vị trí đối diện mà còn xéo xéo với đối phương.
Tuy đã ngồi khá xa nhưng Lâm Đường vẫn thấy thấp tha thấp thỏm, nếu thật sự giống như lời Lâm Túc nói, cậu chính là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.
“Không sao, là lỗi của anh.” Thịnh Hoằng thấy thái độ chỉ hận không thể ngồi ra ghế dài của Lâm Đường, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.
Lúc trước Lâm Đường thích dính lấy Thịnh Hoằng.
Tuy thỉnh thoảng hắn sẽ cảm thấy phiền phức, trong lòng chỉ mong cậu có thể trưởng thành hơn... Nhưng bây giờ thấy cậu đối xử xa cách với mình thế này, Thịnh Hoằng lại thấy không quen.
“Những lời anh nói đúng là rất vô trách nhiệm.”
Thịnh Hoằng nhìn Lâm Đường, nhẹ nhàng nói: “Lúc đấy anh thật sự nghiêm túc, nhưng thời gian đã qua lâu quá, cũng trải qua rất nhiều việc nên quên mất. Lâm Đường, em có thể cho anh một cơ hội sửa sai, bù đắp lại không?”
“Ơ?” Lâm Đường ngỡ ngàng: “Sửa sai, đền bù thế nào ạ?”
Chuyện thế này không phải hắn định nói thích này kia xong sau đấy lại ném người ta đi đấy chứ?
“Chúng ta ở bên nhau đi.” Thịnh Hoằng cảm thấy mình phải có trách nhiệm với Lâm Đường. 12 tuổi đã là độ tuổi nhận thức được một số chuyện, lời hứa ra miệng lại có thể dễ dàng quên mất trong khi Lâm Đường nhỏ hơn mà vẫn còn nhớ đến tận bây giờ, thế này thì đúng là lỗi của hắn thật rồi.
“Không phải anh với Bạch Tu Nhiên ở đang quen nhau ạ?”
Lâm Đường cảm thấy mình phải hưng phấn hoặc ghen tị mới đúng, thế nhưng trong lòng lại không hề tràn lên hương vị chua lè như lúc trước. Ngược lại còn nhớ đến lời của Lâm Túc: chen chân vào tình cảm của người khác, phá hoại tình cảm của người khác là hành vi của kẻ thứ 3. Anh Hoằng đã có bạn trai lại còn định theo đuổi cậu thì...
“Anh Hoằng, anh muốn bắt cá hai tay à?” Lâm Đường hỏi thẳng ra luôn.
Khóe miệng vạn năm không thay đổi của Thịnh Hoằng bỗng giật mạnh mấy cái.