Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 2: Đố Kị Đến Phát Điên

Lâm Tố Tâm nghe cô ta nói, từng câu từng chữ như đẩy cô về phía hầm băng lạnh tới cực điểm, “Nhậm Tương Quân, thì ra là như vậy? Mình cứ tưởng rằng chúng ta là bạn tốt, thì ra chỉ là do mình tự nghĩ, cậu vẫn luôn như vậy hận mình”

Lâm Tố Tâm từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, sống ở cô nhi viện, nhưng vận khí của nàng không tồi, lúc 4 tuổi đã được một giáo viên dạy dương cầm đã về hưu nhưng không có con nhận nuôi. Mẹ nuôi nói ngón tay cô thon dài linh hoạt, khí chất trầm tĩnh, vừa nhìn thấy là biết sẽ trở thành một hạt giống dương cầm tốt.

Mà cô cũng không phụ sự dạy dỗ của mẹ nuôi, từ 4 tuổi đã bắt đầu học đàn, liền bày ra kinh người thiên phú, bất luận cái gì yêu cầu phức tạp kỹ xảo khúc đều có thể được cô hoàn mỹ đàn ra, không chỉ là đàn lại chính xác, mà cô có thể đem bất luận bản hòa tấu nào diễn theo phong cách của mình, giống như cô trời sinh chính là một cái dương cầm gia.

Từ đó, mẹ nuôi bắt đầu dẫn cô đến chỗ của nhiều lão sư có tiếng tâm trong giới xin làm học trò, đem cô đến các loại thi đấu, dần dần danh tiếng thiếu nữ thiên tài dương cầm của cô dần dần được truyền ra bên ngoài.

Nhưng ngày vui chóng tàn, mẹ nuôi mất lúc cô 16 tuổi, lúc sắp ra đi, hy vọng cô có thể tiếp tục luyện đàn dương cầm, bước lên sân khấu lớn. Lâm Tố Tâm cố nén bi thương, tiếp tục thực hiện di nguyện của mẹ nuôi, thi đậu Nhạc viện Hoa Hải nổi tiếng nhất cả nước. Cũng chính ở đây, cô đã coi Nhậm Tương Quân là bạn bè tốt.

Nhậm Tương Quân là con gái của chủ tịch tập đoàn bách hóa Thịnh Huân, nhà họ Nhậm là một trong mười gia đình giàu có bậc nhất ở Trung Quốc, cô ta còn có tài năng dương cầm xuất chúng.

Trước khi Lâm Tố Tâm vào học tại Học viện Hoa Hải, Nhậm Tương Quân là đệ nhất dương cầm toàn trường, tất cả học bổng, giải thưởng, các cuộc thi đều thuộc về cô ta. Cho đến khi Lâm Tố Tâm xuất hiện, hết thảy tất cả đều thay đổi. Nhậm Tương Quân vẫn xuất chúng như cũ nhưng lại không còn làm đệ nhất, cô ta càng cố gắng nhưng đứng trước thiên tài, mọi nỗ lực đều uổng phí.

Nhận ra điều này, Nhậm Tương Quân bắt đầu nổi lên hận ý với Lâm Tố Tâm. Đối với cô ta, chỉ cần cô biến mất mọi thứ đều trở về vị trí như cũ. Nhưng Nhậm Tương Quân cũng không ngốc, cô ta không thể hiện sự ghen ghét đó ra mặt, mà ngược lại đem Lâm Tố Tâm trở thành bạn tốt, hai người cùng tiến, cùng luyện dương cầm, thân mật khăng khít.

Nhạc viện Hoa Hải nổi tiếng vì có hai tài nữ, không những không ghen ghét nhau mà họ còn là một đôi bạn tri kỷ. Nó đã trở thành một giai thoại trong giới dương cầm một thời gian dài.

Thẳng đến,...

Nhậm Tương Quân lạnh lùng: “Tôi đã cho cô cơ hội. Lần thi Chopin quốc tế này Hoa Hạ chỉ có một danh ngạch, nếu trong lúc thi đấu tôi có thể đoạt giải, thì tôi có thể đi Nhạc viện Vienna học tập! Tôi đã cố ý làm Hàn Duệ kéo dài thời gian, rõ ràng chỉ kém một phút nữa thôi, giám khảo đã rời đi, vì cái gì lúc đó cô lại chạy tới?”

Này đã là Nhậm Tương Quân lần thứ hai nhắc tới Hàn Duệ, Lâm Tố Tâm kinh hãi: “Hàn Duệ hắn cố ý? Anh ta... Cậu...”

Nhớ lại hôm cuộc tuyển chọn diễn ra, bạn trai của Lâm Tố Tâm là Hàn Duệ lấy xe riêng đến đón cô, nhưng trên đường lại bất ngờ xảy ra tai nạn, xe đâm vào hàng rào chắn. Lâm Tố Tâm ngồi ở ghế lái phụ bị gãy xương đùi phải, nhưng cô vẫn mặc kệ Hàn Duệ giữ lại, kéo chân gãy tới hiện trường thi đấu, kiên cường hoàn thành phần thi của mình, cuối cùng đạt được quán quân.

Xong việc, cô mới chạy đến bệnh viện, bác sĩ bảo cô rằng, nếu tới chậm thêm chút nữa chân phải của cô về sau có thể xuất hiện di chứng nghiêm trọng. Lúc đầu, cô chỉ cho đây là một chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới,.... Thế nhưng bạn tốt nhất của cô và bạn trai cô chính là người đứng ở sau màn kịch này!!!

Nhậm Tương Quân cười lạnh “Đúng vậy, người bạn trai mười phần hoàn hảo của cô bất quá cũng chỉ là người bình thường. Cô nghĩ thử xem, một cô gái dương cầm bình thường cùng với thiên kim tiểu thư gia tộc, hắn sẽ chọn bên nào? Bạn trai cô cùng lắm chỉ mới là ca sĩ nhỏ, thứ hắn cần là tiền, nếu ở bên cô, cũng chỉ bị cô liên lụy. Cô về sau xuất ngoại thi đấu, du học, thứ nào mà chả cần tiền, cô không chỉ không thể duy trì sự nghiệp của hắn mà còn có thể tiêu tiền của hắn. Cô cho rằng hắn không biết suy tính cho mình?”

“Tôi không tin! Cậu đừng có nghĩ cách gạt tôi. Hàn Duệ, hắn sẽ không lừa dối ta”

Nhậm Tương Quân buồn cười mà nhìn cô một cái, tựa như nhìn thấy thắng ngốc kể chuyện cười: “Tin hay không tùy cô, tôi nể chúng ta từng làm bạn tốt, nói cho cô biết sự thật, để có chết cô cũng là một con ma biết rõ sự tình của mình”

Cô ta nâng tay nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ, sau đó nói: “Ai nha, phi cơ sắp bay rồi, tôi phải đến sân bay cho kịp chuyến bay. Tố tâm, cô yên tâm, tôi sẽ thay cô hoàn thành di nguyện, tôi nhất định sẽ đoạt giải ở cuộc thi quốc tế, đi Vienna du học”

Ý thức được Nhậm Tương Quân sắp rời khỏi, Lâm Tố Tâm càng thêm kịch liệt giãy giụa kêu lên: “Nhậm Tương Quân, nếu cậu phóng hỏa gϊếŧ tôi, cậu cũng sẽ bị phán án tử hình, cậu cũng nhất định phải chết”

Như nghe được chuyện cười, cô ta dừng lại: “Cô cho rằng tôi cũng như người bình thường sao? Liền muốn tra ra sẽ tra ra. Không nói nữa, tôi phải đi rồi”

Nhậm Tương Quân một chân đá ngã thùng xăng bên cạnh, lập tức, một mùi gay mũi tràn ngập không khí. Chất lỏng men theo sàn gỗ chảy tới bên chân Lâm Tố Tâm. Cô ta ngó lơ ánh mắt phẫn hận của Lâm Tố Tâm, đem xăng dư còn lại đổ xuống trên người cô, sau đó đi đến cạnh cửa, quay lại nói: “Cô xem, bên này chính là phòng học đàn của trường chúng ta, mấy cây đàn cô thích đều cùng cô trở thành tro, tôi cho người thiêu cháy những cây đàn này tốn thật không ít tiền. Hahaha, nhưng không cần cảm tạ tôi đâu, người ở dưới suối vàng hảo hảo đánh đàn đi. Nếu có kiếp sau, nhớ tìm nhà tốt để đầu thai, biết đâu sẽ trở thành người có tiền.”

Nói xong, cô ta rời đi mà không thèm quay đầu lại, chậm rãi đến cửa phòng, đem một cái bật lửa xa xa mà ném tới bên chân Lâm Tố Tâm. Sau đó đóng cửa phòng lại, đem tiếng kêu của Lâm Tố tâm cách vách bên kia chặn lại

Ánh lửa ngày càng bùng lên cao.