Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 1: Đố Kị Đến Phát Điên

“Tương Quân, cậu.....cậu như thế nào cũng ở chỗ này? Đây là chỗ nào?”

Lâm Tố Tâm trên mặt đất liều mạng giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng đang trói trên cổ tay và cổ chân mình.

Người trói cô nhất định phải là bọn bắt cóc chuyên nghiệp. Sợi dây quấn từ cổ, quấn thêm vài vòng trước ngực, lại quấn qua cánh tay và đùi rồi mới thắt ở cổ tay và cổ chân. Sợi dây không chỉ làm cô không thể nhúc nhích mà nó còn làm cô thở không thông.

Một trận choáng váng, miệng vết thương sau đầu máu chảy ròng ròng, cơn đau kịch liệt đánh úp vào nàng.

Nhậm Tương Quân đứng cách Lâm Tố Tâm năm bước, từ trên cao mà nhìn xuống dáng vẻ xấu xí lúc quằn quại của cô như thể nhìn một con thú hoang dã mặc kẹt một cách nực cười. Khuôn mặt được trang điểm một cách tỉ mỉ, đôi mắt vừa to vừa sáng, mũi cao, mày lá liễu, nhìn thế nào cũng là một tiểu mỹ nhân. Nhưng trong cặp mặt khó lại hàm chứa địch ý khó tả.

“Tương quân? Mau tới giúp ta mở trói a.”

Nhậm Tương Quân cười lạnh: “Lâm Tố Tâm, ngươi quả nhiên ngu ngốc, ngươi cho rằng ta là tới cứu ngươi?”

Động tác giãy giụa của Lâm Tố Tâm dừng lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ vốn dĩ thanh tú, ưu nhã, nhưng lúc này đã lấm lem bùn đất và mồ hôi, mở to hai mắt nhìn Nhậm Tượng Quân: “Tương Quân? Cậu.....”

“Như cậu nghĩ đó, chính tôi là người “mời” cậu đến đây”. Nhậm Tương Quân cười khẩy: “Xem ra anh ta cũng không vì gương mặt xinh đẹp này mà ra tay nhẹ nhàng, trông cô bị thương nặng thế này, tôi cũng yên tâm rồi”

Lâm Tố Tâm không dám tin vào mắt của mình, có lẽ mất máu nghiêm trọng khiến cô có chút mơ hồ, giọng nói và ngoại hình của người trước mắt cô rất giống với Nhậm Tương Quân, nhưng ngữ khí lạnh lùng và nụ cười mỉa mai lúc này làm cô cảm thấy như người xa lạ, một con ác quỷ xa lạ,..

“Tương Quân, cậu muốn làm cái gì?! Cậu mau thả mình ra, buổi chiều mình còn ngồi máy bay đi nước Mỹ, cậu đem mình trói đến đây, lão sư bọn họ tìm không thấy, khẳng định sẽ báo cảnh sát”

“Lâm Tố Tâm, cậu không cần lo lắng cho tôi, sẽ không có người nào báo cảnh sát, cũng sẽ không có người nào tìm đến cậu. Nếu lão sư có hỏi tới, Hàn Duệ cũng sẽ nói cho lão sư, cậu để quên cầm phổ ở trường, trước khi phi cơ cất cánh đã quay lại tìm”

“Mình đang ở trường học?” Lâm Tố Tâm cố nén cơn choáng váng, ngẩng đầu nhìn chung quanh, lúc này mới miễn cưỡng nhận ra, chính mình bị nhốt trong căn phòng chứa đồ phía sau phòng luyện đàn của trường.

“Thế nào? Đã nhận ra? Bình thường chính ngươi thích nhất ngồi ngốc ở đây! Làm ngươi chết ở chỗ này, còn có nhiều như vậy dương cầm cùng ngươi chôn cùng, ta có phải hay không đối đãi ngươi không tệ?”

Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lâm Tố Tâm dần trở nên trắng bệch: ““Cậu…… Cậu muốn làm cái gì?”

Nhậm Tương Quân ung dung ôm ngực đứng một bên nhìn Lâm Tố Tâm gương mặt dần trắng bệt như tờ giấy, trên mặt không còn miếng huyết sắc, khóe miệng nâng lên càng cao “Ngươi không phải đều đoán được sao? Ta muốn gϊếŧ người, ta muốn đem ngươi vĩnh viễn lưu lại nơi này, ta muốn ngươi không còn chắn con đường của ta, không bao giờ có thể cướp đi sự nổi bật của ta!”. Càng nói Nhậm Tương Quân càng trở nên điên cuồng.

“Cậu....Cậu có ý tứ gì?” Lâm Tố Tâm cố mở to hai mắt nhìn “ Tương Quân, mình vẫn luôn đem cậu trở thành bạn tốt nhất của mình a? Chúng ta cùng luyện đàn, cùng tham gia thi đấu, cùng nhau ăn cơm, dạo phố, là bạn tốt nhất của nhau”

“Bạn tốt?” Nhậm Tương Quân cười khẩy, “Nực cười! Cậu nghĩ ai sẽ sẽ đem một người luôn dành hạn nhất cướp đi làm bạn tốt? Ngươi nghĩ ta cùng một người mỗi lần đều nhẫn tâm chiếm lấy sự nổi bật của ta đem ta vĩnh viễn làm nền sẽ trở thành bạn tốt? Ta chính là đã sớm muốn cho người biến mất vĩnh viễn. Ta cực kỳ hận ngươi, so với ngươi ta mới chính là con gái của Nhậm gia, thiên tài dương cầm của Trung Quốc! Dựa vào đâu mà mỗi khi cô chơi đàn, mọi người đều quên đi giai điệu mà tôi đã chơi. Vốn dĩ là ta đã được đậu vào danh sách tham gia cuộc thi quốc tế, nhưng cũng bởi vì ngươi xuất hiện phút cuối cùng, giám khảo liền đem người trong danh sách đó đổi tên thành ngươi.”