Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 18

Trợ lý đặc biệt Giang hơi cúi đầu: "Tam thiếu gia."

Lâm Tố Tâm nghe vậy trong lòng chùng xuống, hóa ra đây chính là tam thiếu gia trong truyền thuyết, Tổng điều hành đương nhiệm của học viện Ngân Diệu, nhìn dường như còn rất trẻ nhưng dáng vẻ không dễ động vào.

Tam thiếu gia mở miệng nói: "Trợ lý đặc biệt Giang, anh đi làm việc của anh trước đi."

Trợ lý đặc biệt Giang xoay người rời khỏi biệt thự không chút do dự, lúc gần đi còn không quên khóa của cho hai người bọn họ.

Lâm Tố Tâm nâng chiếc cằm thanh tú lên, nhìn người đàn ông ở tầng hai chậm rãi bước xuống cầu thang hình xoắn ốc. Trong phòng khách trống trải chỉ còn hai người, tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông có thể nghe rõ ràng.

Có lẽ giống như đã dự đoán được điều gì đó, nhịp tim của Lâm Tố Tâm bỗng nhiên trở nên nhanh hơn. Cô cũng không nói rõ ràng cuối cùng do nguyên nhân gì nhưng khoảnh khắc người đàn ông đến gần, cô dường như có một dự cảm, một linh cảm rằng cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn. Cảm giác này thay đổi theo bước chân có quy luật của người đàn ông đó mà trở nên rõ hơn, dường như khiến cô không thở nổi.

Bước lại gần, người đàn ông hơi nghiêng mặt nhìn qua.

Cho đến nhiều năm sau, khi Lâm Tố Tâm nhớ lại ngày hôm nay, cảnh tượng này dường như mới xảy ra ngày hôm qua trong tâm trí cô.

Cô đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp nhất mà cô từng thấy trong hai kiếp.

Thật khó để mô tả người đàn ông này là kiểu gì. Có vẻ anh chỉ khoảng chừng hai mươi nhưng đã hoàn toàn không còn nhìn thấy sự ngây ngô vốn có của tuổi này, ngũ qua mang nét đẹp như thiếu nữ, đặc biệt là hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ có thể khiến tất cả phụ nữ phải ghen tị, nhưng đôi lông mày kiếm cùng sống mũi thẳng tắp khiến anh lộ ra sự khí khái, không mang theo chút nữ tính nào.

Đây là một người đàn ông rất có khí phách, chỉ cần anh đứng yên đấy cũng làm cho người ta không thể nào xem nhẹ anh được, chỉ cần nhìn từ ánh mắt của anh đã có thể dễ dàng cảm nhận được sự khiên định, sắc bé và mạnh mẽ của anh.

Lâm Tố Tâm không tự chủ được lùi lại một bước.

Người đàn ông nhìn cô đánh giá một chút, sau đó hỏi: "Lâm Tố Tâm?"

"Là tôi..." Lâm Tố Tâm mở miệng nói, không ngờ phát hiện ra giọng nói của cô hơi khô.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô thật sâu: "Ngồi đi."

Lâm Tố Tâm đáp lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sopha. Dưới ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy căng thẳng đến chết đi sống lại, chân tay cũng không biết nên đặt vào đâu.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, vị trí này dường như dán chặt lấy Lâm Tố Tâm, người đàn ông duỗi đôi chân dài của anh ra là có thể chạm vào đầu gối của Lâm Tố Tâm.

Cái tư thế này có vẻ quá nguy hiểm!

Lâm Tố Tâm không phải là một cô gái không biết gì, cô lập tức cảm giác được mùi nguy hiểm nên vô thưc xê dịch sang bên cạnh đồng thời cũng tỉnh táo lại. Trước ngày hôm nay cô chưa từng biết mình vậy mà cũng là một người nhan khống, nhìn thấy trai đẹp thì không kiểm soát được, thậm chí cô còn không nhận ra sự nguy hiểm rõ ràng như vậy. Cô nam quả nữa nhốt chung một phòng, nếu Tam thiếu gia này muốn cướp sắc thì thực sự cô có la hét rách cả cổ họng cũng không có ai nghe thấy.

Người đàn ông nhíu mày: "Cô sợ tôi?"

Lâm Tố Tâm "Ha ha" một tiếng, vắt óc tìm từ nói: "Cái này... Anh là Tổng điều hành của trường chúng ta sao, bình thường không gặp nhân vật lớn... Cái kia... Rất vinh hạnh được gặp anh cho nên có chút căng thăng..."

Người đàn ông thấy dáng vẻ của cô, trong mắt hiện ra ý cười, nhưng anh nhanh chóng cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt anh.

"Cô không cần căng thẳng, sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên.”

“Cái gì?” Suýt chút nữa Lâm Tố Tâm cắn rớt đầu lưỡi của mình.

Người đàn ông lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Tố Tâm, Lâm Tố Tâm đã hoàn toàn bị anh dồn vào góc, khoảnh khắc cô chuẩn bị định đá vào bộ phận quan trọng của người đàn ông rồi kêu to cứ mạng, bỗng nhiên mở miệng.

"Hình như tôi còn chưa tự giới thiệu. Tên của tôi là Hạ Minh Tuyên, là con trai thứ ba của gia tộc họ Hạ, là Tổng điều hành của học viện Ngân Diệu. Nhưng những điều này không quan trọng mà quan trọng là... Tôi là chồng sắp cưới của em."

Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn vào khuôn mặt điển trai của Hạ Minh Tuyên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được. À, hóa ra vị tam thiếu gia này tên Hạ Minh Tuyên, còn là con trai trưởng của gia tộc Hạ. Quả nhiên là gia thế lừng lẫy, còn trẻ như vậy đã có thể làm Tổng điều hành cũng không kỳ lạ, ừm, hóa ra anh ta đã có vợ sắp cưới... Chờ một chút?!

"Anh là chồng sắp cưới của tôi??" Lâm Tố Tâm gần như hét lên.

Hạ Minh Tuyên cong môi, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Nụ cười này của anh lại khiến Lâm Tố Tâm có chút sững sờ. Cô còn tưởng rằng một người đàn ông điềm đạm nghiêm túc như vậy chắc không thể cười nổi, nếu không biết cười cũng không ngờ rằng anh cười giống như biến thành người khác, không khác gì một chàng trai hai mươi tuổi bình thường.

Hạ Minh Tuyên nói: "Em không nghe lầm đâu."

Khóe môi Lâm Tố Tâm co giật một chút: "Mặc dù nói lấy được một vị hôn phu đẹp trai giàu có là vinh hạnh của tôi, nhưng tôi vẫn muốn mạo muội nhắc nhở anh một chút rằng anh đã nhầm. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé mồ côi bình thường tôi, có bắn đại bác cũng không liên quan được đến anh, từ trước đến any tôi chưa từng gặp anh, cũng chưa từng mất trí nhớ. Cho nên không thể xảy ra chuyện này với anh được."

Hạ Minh Tuyên đã biết trước cô sẽ nói vậy, sắc mặt anh không đổi chút nào, lạnh nhạt nói: "Lâm Tố Tâm, sinh ngày 6 tháng 11 năm 199X, sống ở tỉnh Quảng Đông khi còn nhỏ, bảy tuổi theo mẹ di cư đến thành phố Thiên Hải. Cha không rõ, mẹ kinh doanh một tiệm quần áo cỡ nhỏ, năm ngoái vì bị ung thư tuyến tự mà qua đời. Cũng vào năm ngóa em nhập học ở Học viện Ngân Diệu. Không sai chứ?"

Lâm Tố Tâm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng..."

Ngón tay thon dài của Hạ Minh Tuyên đặt trên môi cô, cắt ngang lời cô: "Không có nhưng gì cả, em chính là vợ sắp cưới của tôi."

Lâm Tố Tâm bị động tác của anh trêu đến đỏ cả mặt, nghiêng đầu về sau né tránh, có chút thẹn quá hóa giận, nói: "Tam thiếu gia Hạ, hoặc là phải gọi anh là Tổng điều hành? Tôi không biết vì sao anh phải gọi tôi là vợ sắp cưới của anh như thế này, như anh thấy đấy tôi là con gái ngoài giá thú không rõ cha đẻ. Gia đình tôi rất nghèo, ngay cả học phí của học viện Ngân Diệu cũng không chịu nổi, sao tôi lại có thể có hôn ước với anh như vậy chứ? Tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì? Bịa ra lý do để tán tỉnh tôi sao? Vạy thì câu trả lời của tôi là không thể!"

Hạ Minh Tuyên phì cười thành tiếng, lập tức che giấu đi nụ cười, nhìn đi nhìn lại cô một cách tự tin, nói: "Em cũng xem như chỉ hơi xinh thôi, mỹ nữ thì cũng không phải chỉ dùng mỗi khuôn mặt để đánh giá được. Nói thật ra nếu em không phải vợ sắp cưới của tôi, có thể tôi sẽ không có hứng thú với kiểu người ngây ngô như em, vừa nhìn đã khó mà nuốt trôi."

Lâm Tố Tâm vị thái độ không đúng mực này làm cho phát cáu:" Xin hãy tôn trọng người khác một chút!"

Hạ Minh Tuyên đón nhận đôi mắt lóe ra lửa giận của Lâm Tố Tâm, trong lòng khẽ rung động, một giây sau ngón tay có hơi lạnh buốt giữ chặt cằm Lâm Tố Tâm. Lâm Tố Tâm nghiêng đầu tránh đi, lại phát hiện ngón tay của Hạ Minh Tuyên vô cùng vững vàng và mạnh mẽ, giữ chặt lấy cô.

Lâm Tố Tâm vươn tay bẻ ngón tay anh: "Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!"

Hạ Minh Tuyên chậm rãi tới gần cô, đến tận khi hai người chỉ còn cách nhau một cm, mũi của Hạ Minh Tuyên suýt chút nữa chọc vào mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào da thịt mềm mại của cô.