Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 17

Vẫn còn đang trong kỳ nghỉ hè, ở sân trường cũng không có nhiều người chỉ thỉnh thoảng có cảnh tượng vài giảng viên vội vã đi qua.

Xe con của Trần Dư Mặc lái qua trong khuôn viên vắng vẻ, Lâm Tố Tâm ngồi ở trong xe, nhìn cây ngô đồng to ở hai bên đường và dãy tường gạch đỏ phủ đầy cây thường xuân, yên lặng ngẩn ngơ.

Lúc vừa mới lên xe cô còn hỏi thăm Trần Dư Mặc một chút muốn biết rốt cuộc vì sao Tổng điều hành muốn gặp cô. Nhưng đương nhiên về việc này Trần Dư Mặc cũng hoàn toàn không biết gì cả cho nên cô không nói gì nữa. Đến đâu hay đến đến đó, dù sao mình là người đã chết một lần rồi, không có gì có thể đánh bại cô một lần nữa.

Khi chủ nhân của cơ thể này còn học ở đây, mỗi ngày đều vô cùng vội vàng khẩn trương, rất ít khi quan sát xung quanh. Hiện tại ngồi chỗ này nhìn ra bên ngoài mới phát hiện ra ngôi trường này không phải lớn bình thường, hơn nữa giống như một thành phố biệt lập với thế giới, mang nặng cảm giác lịch sử, trong không khí có hơi thở nhân văn khó nói thành lời.

Chiếc xe nhanh chóng đi qua khuôn viên chính, lái lên một cây cầu dây văng, Lâm Tố Tâm mở hé cửa sổ ra, để làn gió biển mát rượi thổi vào.

Xuyên qua chiếc cầu lớn đã đến đảo Nhật Diệu. Hòn đảo nhỏ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, được bao bọc bởi những bãi cát vàng và bờ biển xanh ngắt, nơi đây hoàn toàn giống như một khu nghỉ dưỡng. Ven bờ biển có các biệt thự phong cách biển phân bố rải rác, là khu Nhật Diệu mà cho học sinh ở. Trong rừng cây rậm rạp làm một con đdường rợp bóng cây, đi thẳng vào phía trung tâm hòn đảo nhỏ. Các tòa nhà chính trong khu vực này là hội đồng trường và tòa nhà văn phòng của hiệu trưởng, cũng như thư viện lớn nhất học viện, khán phòng, hội nghị và triển lãm lớn nhất của trường. Trung tâʍ ɦội nghị và nhà lưu niệm lịch sử trường cũng được phân bố ở đây.

Chiếc xe chạy chậm rãi trên con đường hơi nhỏ trong rừng, ánh sáng chói lọi và bóng của cái nắng tháng bảy chói chang hắt qua bóng cây rậm rạp. Ngay khi vừa đi vào rừng cây, nhiệt độ xung quanh rõ ràng đã giảm mấy độ.

Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự gạch đỏ ba tầng ở trung tâm hòn đảo.

Trần Dư Mặc nói: "Thầy thả em ở chỗ này, tự em đi vào đi."

Lâm Tố Tâm gật gật đầu, đẩy cửa xem xuống xe.

Phía trước biệt thự có hai người bảo vệ, có lẽ là bởi vì Lâm Tố Tâm xuống từ xe của Trần Dư Mặc nên hai người không nói một lời nào, nhìn Lâm Tố Tâm đi vào cửa.

Lâm Tố Tâm đi đến trước nhà, bấm chuông cửa, ngay sau đó một người đàn ông lịch sự khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi ra, sau khi hỏi rõ tên của cô thì vô cùng cung kính cúi đầu chào cô, nói: "Lâm tiểu thư, mời cô đi vào. Tam thiếu gia còn có vài việc cần phải giải quyết, phiền cô ngồi trong phòng khách chờ một lát."

Lâm Tố Tâm bị thái độ cung kính khác thường của người đàn ông này làm cho sửng sốt, sau đó lập tức bị anh ta thu hút sự chú ý: "Tam thiếu gia? Không phải Tổng điều hành tìm tôi sao?" Nhìn Tổng điều hành thế nào cũng hơn năm mươi rồi, không đến mức còn bị gọi là tam thiếu gia chứ?"

Người đàn ông nhẹ nhàng dẫn cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Cô không biết sao? Tổng điều hành cũ đã trao lại cho tam thiếu gia từ đầu năm nay rồi?"

Cô nên phải biết sao? Được rồi, dù sao Tổng điều hành lúc đầu cô cũng không biết, vị Tam thiếu gia này... Thì càng không nhận ra, nhưng ít nhất biết anh ta là tân Tổng điều hành.

Người đàn ông lịch sự nói: "Lâm tiểu thư, mời cô ngồi, tôi sẽ đi lấy trà cho cô."

Lâm Tố Tâm ngồi xuống chiếc ghế sô pha trải đệm da cừu trắng tinh, cô ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện ra nơi này không giống như một khu ký túc xa mà giống như một biệt thự nghỉ mát. Phong cách của toàn bộ ngôi nhà đơn giản thoải mái dễ chịu, có cảm giác như nhà ở.

Vị trí mà cô đang ngồi là một phòng khách có diện tích rất lớn, bên tay phải là một bức bình phong màu ngọc bích, có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc bàn dài hình bầu dục, không giống như một phòng họp mà là một phòng ăn. Hai bên phòng khách có cầu thang xoắn ốc ở mỗi bên, mấy tấm cửa ở tầng hai đều được đóng chặt, bên trên hành lang cũng không có người đi lại.

Một lúc sau, người đàn ông vừa rời đi không biết từ đâu quay lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay là một ấm trà, hai tách trà còn có một đĩa bánh trứng và một đĩa bánh gato việt quất, nhìn trứng có vẻ vừa mới được nướng xong vò giòn xốp, nhân mềm mịn, có thể tưởng tượng ra vị vô cùng ngon.

Người đàn ông rót cho cô một tách trà và nói: "Kỳ môn hồng là loại trà mà tam thiếu gia thích nhất, nhất định cô sẽ rất thích nói. Đã sắp đến trưa rồi, tôi nghĩ nhất định cô sẽ đói bụng cho nên mang theo chút điểm tâm đến."

Lâm Tố Tâm nhíu mày, vì sao tam thiếu gia thích kỳ môn hồng, cô thích sao? Anh chàng này đối xử với khách mà không xem khách thích gì, chỉ quan tâm mình thích gì chũng quá ích kỷ rồi! Nhưng nhìn bánh trứng rất ngon, hơn nữa đã mười một giờ rưỡi trưa rồi, đúng là cô rất đói...

Lâm Tố Tâm cũng không quan đến đến việc có ai đó ở bên cạnh nhìn không, cầm bánh trứng lên đưa vào miệng. Ừm, dù sao cô cũng không muốn học tiếp ở ngôi trường nữa, hình tượng cái gì cũng không quan trọng. Nhưng vừa cho bánh trứng vào miệng, đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng lên: "Ngon quá!"

Người đàn ông cúi đầu nói: “Người đầu bếp chắc chắn sẽ cảm thấy rất vinh dự khi biết rằng cô thích đồ cô ấy làm."

Lâm Tố Tâm bị phản ứng nghiêm túc của anh ta làm cho giật mình nhưng cũng chỉ là khách qua đường thôi mà, đánh giá cô của quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ mỗi người ăn ở đây phải đánh giá cho đầu bếp sao?

Cô chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Xin chào! Anh vẫn muốn đứng sao, ngồi xuống ăn chút điểm tâm chứ?"

Người đàn ông lắc đầu.

Lâm Tố Tâm mím môi một cái, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, người khác đứng đấy còn mình ngồi, còn xem mình ăn cái gì, không biết người khác thế nào nhưng dù sao cô cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì xấu hổ nên cô nhanh chóng ăn xong chiếc bánh trứng trên tay, cầm khăn giấy lau tay, hỏi: "Anh là quản gia ở đây sao? Gọi anh như thế nào đây?"

Người đàn ông nói: "Không phải, tôi là trợ lý đặc biệt của tam thiếu gia. Lâm thiểu thư gọi tôi là Tiểu Giang là được rồi."

Lâm Tố Tâm nghe câu này suýt chút nữa bật dậy. Trợ lý đặc biệt của Tổng điều hành, hơn một bậc so với giám đốc văn phòng hiệu trưởng sao? Những nhân viên bình thường trong trường học vốn đã kiêu ngạo, ai cũng không chọc nổi, vậy mà trợ lý đặc biệt của Tổng điều hành lại tự mình bê trà bánh đến?!

"Ai? Cái đó... Trợ lý đặc biệt Giang, sao lại phiền anh phục vụ tôi chứ? Anh nhanh ngồi xuống đi." Lâm Tố Tâm nịnh nọt muốn kéo anh ngồi xuống.

Trợ lý đặc biệt Giang lùi về phía sau một bước, đang định nói bỗng có một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên phía sau lưng hai người.

"Hai người đang nói gì vậy?"

Giọng nói này cũng không lớn, lại còn mang theo cảm giác hơi lười biếng nhưng nghe câu nói này lại cho Lâm Tố Tâm một cảm giác áp lực vô cùng lớn, dường như trong giọng nói của người này có một loại uy lực khiến cho người khác không tự chủ được bị anh đàn áp.

Trong lòng Lâm Tố Tâm run lên, xoay người nhìn sang.

Trên hàng lang ở tầng hai có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang từ trên nhìn xuống hai người. Ánh nắng từ cửa sổ đang mở chiếu vào, mặt anh bị che khuất bởi bóng râm nên không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy hàm dưới kiên nghị của anh cùng dáng người hoàn mỹ của anh.