Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 19

Lâm Tố Tâm mím chặt môi, không dám mở miệng, sợ rằng vừa mở miệng thì sẽ hôn trúng mặt Hạ Minh Tuyên. Nhưng cô trợn mắt thật to, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hạ Minh Tuyên đã bị cô gϊếŧ hàng trăm lần rồi.

Trước ánh mắt thù địch của cô, Hạ Minh Tuyên chậm rãi cúi đầu, cắn một cái vào chóp mũi cô, sau đó thả cô ra.

Hạ Minh Tuyên vừa thả tay, Lâm Tố Tâm liền ôm chiếc mũi bị cắn đỏ, phút chốc nhảy từ sô pha xuống, lập tức cầm túi xách của mình lên, quay người chạy về phía cửa lớn.

Hạ Minh Tuyên cũng không kéo cô mà ngồi im trên sô pha, nhìn cô kích động nhảy xuống sau đó liều mạng vặn tay nắm cửa, nhưng lúc trợ lý đặc biệt Giang rời khỏi đã khóa cửa, cô làm thế nào cũng không mở được.

"Đừng tốn công nữa, toàn bộ cửa của ngôi nhà này đều lắp hệ thống điều khiển từ xa, em không mở được đâu."

Lâm Tố Tâm quay người, nổi giận trừng anh: "Hạ Minh Tuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hạ Minh Tuyên lạnh lùng đáp: "Cho em một bài học thôi, đạo lý họa từ miệng mà ra em hiểu chứ? Hôm nay tôi ngủ với em ở đây, em cũng không thể kêu oan."

Lâm Tố Tâm đứng ở cửa, cảm nhận được một sự bất lực. Tại sao người có quyền có thế trên đời này có thể muốn làm gì thì làm? Nhậm Tương Quân có thể gϊếŧ cô mà không cần đền mạng, hiện tại vừa mới trùng sinh thì lại gặp chuyện như vậy, cũng tại bản thân cô thiếu khôn ngoan. Nếu Hạ Minh Tuyên thật sự muốn làm gì cô, cô phải làm sao?

Hạ Minh Tuyên nói: "Qua đây ngồi đi. Dù em có trốn ở đó, nếu tôi thật sự muốn làm gì, em cũng không thoát được."

Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm cơ bắp rắn chắc lộ ra giữa áo sơ mi mở rộng của anh, trong lòng càng căng thẳng hơn.

Hạ Minh Tuyên không nhìn cô nữa, cầm ấm trà mà trợ lý đặc biệt Giang đặt gần đó, rót đầy trà vào hai tách, sau đó cầm tách mà Lâm Tố Tâm chưa chạm qua, uống một ngụm.

"Ngồi đi, em sẽ không hối hận khi nghe tôi nói hết đâu." Hạ Minh Tuyên nhàn nhạt nói.

Lâm Tố Tâm xem xét tình hình địch và ta, có được kết luận là, nếu phải đánh nhau, nhìn thân hình thì biết, mười Lâm Tố Tâm cũng không phải đối thủ của Hạ Minh Tuyên, xem ra chỉ có thể mị hoặc đối phương trước, rồi đợi thời cơ hành động. Nghĩ vậy, cô từ từ dịch người đến chỗ xa Hạ Minh Tuyên nhất, cẩn thận từng chút một ngồi nửa mông.

"Có gì anh cứ nói đi."

Hạ Minh Tuyên thầm cảm thấy buồn cười, cầm tách trà lên và hỏi: "Không uống trà à?"

"Không uống, cảm ơn."

"Vậy ăn điểm tâm không? Tôi thấy em rất thích món bánh trứng này."

Lâm Tố Tâm liếc nhìn đĩa bánh trứng rất ngon miệng, vẫn còn kìm được: "Không ăn, cảm ơn."

Hạ Minh Tuyên thấy cô từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn phòng bị nghiêm ngặt, toàn thân căng cứng, giống như cây cung bị kéo căng, cuối cùng không trêu cô nữa, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi và em đúng thật có hôn ước, hồi đó cha em và cha tôi tâm đầu ý hợp, lúc em vẫn còn ở trong bụng mẹ thì đã đặt hôn ước cho chúng ta. Chỉ là sau này xảy ra một vài biến cố, mẹ em đưa em đến thành phố Thiên Hải, hai nhà bị mất liên lạc."

Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt, hỏi: "Nếu anh có thêu dệt thì thêu dệt câu chuyện nào chân thật chút đi? Chuyện này cũng quá xa rời thực tế rồi. Cha tôi và cha anh có giao tình, sao tôi không biết? Hơn nữa, điều kiện nhà tôi thật sự rất bình thường, nhà họ Hạ sự nghiệp lớn như vậy, quẳng tám sào cũng không tới mà?"

Hạ Minh Tuyên thoáng nhìn cô, cười đáp: "Vậy em nói xem, tôi lừa em được lợi gì? Có vô số phụ nữ muốn gả cho tôi, tôi đi tìm một cô nhóc tóc vàng như em muốn có sắc không có sắc, muốn có tiền chẳng có tiền, còn không chút thú vị, đối với tôi rốt cuộc có ích lợi gì?"

Lâm Tố Tâm nghiến răng, nếu anh đã cảm thấy tôi không tốt chỗ này không tốt chỗ nọ, vậy thì nhanh chóng thả tôi đi đi! Ở đây giả vờ làm sói tinh ranh gì chứ! Lâm Tố Tâm rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng tình hình này cô muốn đi cũng không đi được, vả lại cũng không thể chọc giận người đàn ông này.

"Thôi được." Cô kìm nén lửa giận: "Mặc dù anh lấy tôi nhìn bề ngoài không có lợi ích gì, nhưng tôi biết, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Anh cứ nói thẳng đi, rốt cuộc anh có mục đích gì? Lẽ nào anh cũng là tên biếи ŧɦái ấu da^ʍ sao?"

Hạ Minh Tuyên bị cách miêu tả này chọc cười, cầm tách trà cười nửa buổi, mới đáp: "Ấu da^ʍ, vậy em cũng phải là nhi đồng mới được. Cũng lớn thây như thế rồi, đừng giả vờ đáng yêu có được không?"

Lâm Tố Tâm rất muốn tát anh một cái, nhưng mà, cô không dám, chỉ có thể đập bàn một cái.

"Cậu ba nhà họ Hạ, anh chơi đủ chưa? Tôi biết anh là cậu chủ có quyền có thế, dễ dàng chơi khăm một cô gái mồ côi như tôi, nhưng tôi không có thời gian và sức lực chơi trò chơi này với anh. Tôi tin anh nếu muốn chơi trò "vợ chưa cưới" gì đó, chắc chắn có rất nhiều cô gái bằng lòng hợp tác, anh hãy tha tôi đi."

Hạ Minh Tuyên đáp: "Em nói gì thế? Tôi giống người nhàn rỗi như thế sao? Tôi nói chuyện này là có bằng chứng rõ ràng."

Hạ Minh Tuyên thấy cô không tin, cầm một tập tài liệu trên bàn trà, đưa cho cô.

Lâm Tố Tâm nhận lấy rồi xem, bên trong là một xấp ảnh dày cộm.

Bức ảnh trên cùng là một cô bé phúng phính bụ bẫm, trông khoảng nửa tuổi, đôi mắt to sáng và trong vắt, khóe môi còn dính một ít nước bọt. Cô bé mặc váy ren nhỏ màu hồng, trên đầu đội mũ tai thỏ, trông cực kỳ đáng yêu, làm người khác rất muốn dùng sức véo má một cái.

Lâm Tố Tâm bỗng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Minh Tuyên mỉm cười ám muội, nói: "Chưa từng gặp à? Đây chính là ảnh lúc nhỏ của em đó, siêu đáng yêu, ngoài mũ tai thỏ, còn có tai mèo, tai hổ, tai gấu,... Chỗ tôi đều có. Kể ra thì, lúc nhỏ em thật đáng yêu, đáng yêu hơn bây giờ nhiều. Bức thỏ này là bức mà tôi thích nhất."

Mẹ nó, còn nói mình không phải ấu da^ʍ!

Lâm Tố Tâm nắm chặt bức ảnh, để qua một bên. Những bức sau đó quả nhiên giống như Hạ Minh Tuyên nói, có nhiều bức chân dung trẻ sơ sinh. Mặc dù đều là những bức ảnh chưa đầy một tuổi, nhưng ngũ quan xinh xắn như Lâm Tố Tâm rất hiếm gặp, cộng thêm hiện tại cô vẫn còn chút phúng phính, vì thế rất dễ nhận ra, đây đúng là ảnh của cô.

Cô lại lật xem, xuất hiện một bức ảnh cậu bé sáu, bảy tuổi ôm cô bé lúc nãy. Tuy cậu bé đó còn nhỏ, hơn nữa răng cửa còn rụng một chiếc, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng mà, ngũ quan tuấn tú của cậu bé, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao và thẳng, vẫn là đã tuyên bố rõ ràng đây chính là người đàn ông ngồi đối diện cô. Trong ảnh cậu bé ôm cô bé vào lòng, mặt cô bé đầy ý cười, ôm chặt cổ cậu bé, dây nước bọt vào mặt của cậu.

Lâm Tố Tâm suýt đã xé nát bức ảnh. Bản thân lúc nhỏ thật sự không biết phòng bị, sao lại có thể ngố như thế, điên cuồng ôm kẻ tự đại này chặt đến vậy. Đúng là quá khứ đen tối không muốn nhìn lại!

Hạ Minh Tuyên vội nói: "Ài, em đừng mạnh tay như thế, cầm nhẹ đặt nhẹ nào, đây đều là những bức ảnh cũ mười mấy năm rồi, chất liệu vốn dĩ đã kém, không chịu nổi lực tay của em đâu. Chúng đều là vật quý giá được tôi cất kỹ, sau này phải quét vào máy tính, làm thành bản trình chiếu, chiếu trong lễ cưới của chúng ta."

"Xoẹt" một tiếng, Lâm Tố Tâm vẫn là không nhịn nổi, xé mất một góc bức ảnh.