Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Sự Nghiệp, Kỳ Thật Ta Chỉ Nghĩ Đến Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 4: Không có ánh sáng

♒: Cảm ơn bạn jaeyong đã đề cử truyện 🍌

♒: Chương này dành tặng cho bạn nha~

___________

Trác Chước không có bạn bè, người thân duy nhất chính là Thổ Thổ, trong một lần khi tình cờ nhìn thấy một quảng cáo trò chơi ở ven đường, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu nó.

Cuộc sống của nó trong hiện thực chẳng ra sao, nhưng nếu như ở trong thế giới ảo thì sẽ như thế nào?

Vậy là trong vòng ba năm, Trác Chước đã tiết kiệm tiền bằng cách nhặt phế liệu, cuối cùng nó cũng có đủ tiền để mua một cái máy tính.

Nhà máy bỏ hoang ban đầu đã được Trác Chước sửa sang thành một mái ấm gia đình, nó dùng gỗ chặn cái cửa sổ bị hỏng lại, một cái ván gỗ để làm giường, một cái ổ cho chó, đây là tất cả những gì nó có, sau này nhiều thêm một cái máy tính.

Nó chịu đựng đau lòng bỏ tiền ra để lắp đặt mạng, cuối cùng cũng có thể chơi trò chơi, nhưng Trác Chước không ngờ rằng bởi vì trò chơi này mà nó lại có thể nói chuyện với người thiếu niên anh tuấn kia một lần nữa.

Lần này nó đã biết tên người thiếu niên kia, kêu Hạng Lưu.

Càng quen biết với Hạng Lưu, Trác Chước càng thích hắn ta, đến cuối cùng không thể kìm nén được lòng mình, ba năm sau trong cuộc thi 3V3 đầu tiên của "Tiêu Dao" , cả hai đã cùng nhau giành được chức vô địch với sự kết hợp của Thư Mộ Huyền Cơ.

Đêm đó, Hạng Lưu đã tỏ tình với Trác Chước, nó mừng rỡ như điên, cảm thấy cuộc đời của mình cuối cùng cũng có ánh sáng.

Hai bên quyết định sẽ gặp mặt nhau ở ngoài đời thực, Trác Chước rất coi trọng buổi gặp mặt này, trước ngày gặp mặt nó đã sửa sang lại bản thân một phen, sau đó còn đi mua quà.

Nhưng sau khi mua quà xong lại xảy ra chuyện, nó bị một nhóm người theo dõi về đến nơi ở của mình, còn ghét bỏ cái nơi rách nát này, nhưng khi nhìn thấy cái máy tính lại không khỏi nở một nụ cười.

"May mà không đi vô ích!"

Trác Chước sợ hãi kêu lên: "Mấy người làm gì vậy! Đừng động vào đồ của tôi!"

Bọn côn đồ không để ý đến Trác Chước, Thổ Thổ đột nhiên từ trong góc lao ra cắn một cái vào chân của một tên trong đó.

“A−!” Tên côn đồ đạp mạnh vào bụng Thổ Thổ, khiến nó văng ra xa vài mét, mắng: “Con chó chết tiệt mày dám cắn ông à! Đánh chết nó đi!

"Đừng đánh! Đừng đánh! Tôi không muốn gì cả, xin đừng đánh nữa ..." Trác Chước chạy tới, ôm lấy Thổ Thổ, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được nó.

“Ư ư.” Thổ Thổ yếu ớt rêи ɾỉ, giống như đang an ủi Trác Chước, cuối cùng nó dần dần mất đi hơi thở trong vòng tay của Trác Chước.

Căn nhà bỏ hoang đã đổ nát trông càng thêm hoang tàn, cơ thể Thổ Thổ dần trở nên lạnh lẽo, Trác Chước hoảng sợ gọi cho Hạng Lưu, nhưng mãi mà không thể gọi được, giọng nói của tổng đài giống như tiếng gọi của tử thần đối với Trác Chước.

Sau cuộc gọi thứ 68, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, nhưng người trả lời điện thoại không phải là người mà nó đang tâm niệm.

"Là tìm thiếu gia sao? Thiếu gia sáng nay đã đi nước ngoài, mấy năm nữa có lẽ sẽ không trở lại."

Đối phương cúp điện thoại lúc nào Trác Chước cũng không biết, chỉ nghe thấy "Hắn ta đã đi nước ngoài" và "Sẽ không quay trở lại", đại não của nó giống như nổ tung, không nhịn được mà bật cười.

Thổ Thổ đã chết, Hạng Lưu cũng đã đi mất, cái máy tính cũng bị cướp mất, Trác Chước cảm thấy thế giới của mình toàn là bóng tối, nhìn không thấy một tia sáng, ánh sáng ở trong mắt nó cũng dần dần tắt đi.

"Ha ha... Bùn nhão ở dưới đất mà dám mơ tưởng vì sao ở trên trời, mày xứng sao?"

“Không có hy vọng, trên đời này cũng không có một tia sáng.” Nó quá mệt mỏi rồi, cô đơn nhiều năm như vậy, nó muốn được nghỉ ngơi...

Thích Thất chính là đúng lúc này xuyên qua, nhìn cuộc đời ngắn ngủi của Trác Chước, không khỏi thở dài nói: "Là một đứa nhỏ ngây thơ."