♒: Cảm ơn bạn Nguyễn Thị Kim Cương và bạn Thảo Vy đã đề cử truyện 🍍🍍
♒: Chương này dành tặng cho các bạn nha~
___________
Hôm nay vừa kịp thời điểm tan chợ, đường phố vô cùng náo nhiệt, Trác Chước nhìn chằm chằm cửa tiệm bánh ngọt bên đường, việc kinh doanh của tiệm bánh rất tốt, khi không ai chú ý nó lặng lẽ đi vào lấy một miếng bánh, sau đó liền bỏ chạy thật nhanh, vừa chạy vừa quan sát vì sợ có người đuổi theo ở phía sau, bất ngờ nó bị ai đó chặn lại, túm lấy cổ áo rồi vô tình nhấc bổng lên.
“Buông tôi ra!” Trác Chước hai chân giãy giụa, nhưng hai tay vẫn gắt gao bảo vệ miếng bánh, Thổ Thổ mở miệng gầm lên một tiếng cảnh cáo.
“Bỏ đứa nhỏ xuống.” Vừa nghe thấy giọng nói này, Trác Chước liền dừng lại hành động giãy giụa.
“Đại thiếu, nó…” Vệ sĩ nhìn Trác Chước, không yên lòng mà đặt nó xuống theo lời người thiếu niên.
Ngay khi hai chân chạm đất, Trác Chước lập tức quay đầu lại tìm người vừa nói, giọng nói của người đó thực ôn nhu, rất êm tai, rơi thẳng vào lòng Trác Chước như suối nguồn trong veo.
Người thiếu niên cũng vừa vặn đυ.ng phải tầm mắt của Trác Chước, đứa nhỏ trước mặt anh có khuôn mặt lấm lem, làn da vàng như nến không khỏe mạnh, nhưng hai mắt lại thực sáng, giống như mắt mèo, vừa nhìn liền biết đứa nhỏ này rõ ràng bị suy dinh dưỡng, giống như một con mèo gầy gò, người luôn yêu thích sạch sẽ như anh lúc này lại rất kiên nhẫn hỏi:
"Tại sao em lại ăn trộm?"
Trác Chước cảm thấy mình hẳn là đang nhìn thấy thiên sứ, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một người đẹp đến như vậy, chói mắt như sao sáng trên bầu trời, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu khó tả, nghe thấy đối phương hỏi tại sao nó lại ăn trộm, lần đầu tiên, Trác Chước đỏ mặt nói:
"Em đói bụng..."
Tuy rằng giọng nói của đứa trẻ nhỏ như muỗi, nhưng thiếu niên vẫn nghe thấy, trong lòng có chút không đành lòng.
"Đói bụng cũng không thể đi ăn trộm, sẽ bị đánh."
"Nhưng... không có ai dạy em..."
Đứa trẻ nhỏ giọng phản bác, trong mắt hiện lên một tia ủy khuất, trầm mặc nhìn chằm chằm cái bánh kem ở trong tay.
Thiếu niên cầm lấy cái bánh kem ở trong tay đứa nhỏ, trong mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn đưa bánh kem cho anh, thấy vậy, khóe miệng thiếu niên cong cong lên, sau khi đưa bánh kem cho vệ sĩ, anh lại lấy ra một cái bánh lớn hơn, đặt vào trong lòng bàn tay của Trác Chước, cái bánh trông rất đẹp và ngon miệng.
"Không hỏi mà lấy chính là trộm, sau này đừng tái phạm nữa, được không?"
Trác Chước sững sờ cầm lấy cái bánh kem tinh xảo kia, hai mắt hơi đỏ lên, chưa từng có ai nói cho nó biết nên làm gì và không nên làm gì, nói cho nó biết cái gì là đúng cái gì là sai, nó đi trộm đồ chỉ là làm theo bản năng, vì đói bụng, thiếu niên là người đầu tiên chỉ bảo nó, Trác Chước khoé mắt đỏ hoe nói:
"Cám ơn anh, em sẽ nhớ. "
“Đại thiếu, đã đến giờ đi rồi.” Vệ sĩ nhắc nhở.
Người thiếu niên gật đầu, nguyên bản cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi, đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, trước khi đi không khỏi liếc nhìn đứa trẻ thêm một lần nữa, lại phát hiện đứa trẻ đang cẩn thận ăn cái bánh kem ở trong tay, giống như một chú mèo con đang liếʍ sữ, trong đầu vậy mà có ý nghĩ muốn mang đứa nhỏ này theo, anh lắc lắc cái đầu vứt bỏ ý nghĩ không thiết thực này đi, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, cứ như vậy thật ra cũng là khá tốt rồi.
Trác Chước suýt chút nữa đã hỏi anh trai đẹp trai này có muốn thu nhận nó không, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra, một người cao quý như vậy có lẽ sẽ không thích một đứa nhỏ ăn mày bẩn thỉu như nó.
Nó lặng lẽ nhìn người thiếu niên rời đi, cho đến khi không thể thấy bóng dáng đối phương nữa, giống như khi đó nó nhìn chú mình rời đi, sẽ không có ai ở lại trong thế giới của nó.
"Thổ Thổ, về nhà thôi."
"Gâu!"
Đối với Trác Chước mà nói, người thiếu gia giống như vô số người qua đường mà nó nhìn thấy, gặp nhau rồi lại vội vàng rời đi, chỉ khác là Trác Chước luôn giữ chặt câu nói ấy ở trong lòng.
"Không hỏi mà lấy chính là trộm", sau này nó sẽ không ăn trộm bất cứ thứ gì nữa.