Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Sự Nghiệp, Kỳ Thật Ta Chỉ Nghĩ Đến Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 2: Thổ Thổ

Trác Chước chạy một quãng đường dài, chạy đến mệt mỏi liền cuộn mình dưới mái hiên nhà người khác cả một đêm, ngày hôm sau lại bị chủ nhà ra đuổi đi.

Một đứa trẻ mới chỉ tám tuổi, sống một mình ở bên ngoài, không có ai chăm sóc, làm thế nào để tồn tại? Bánh bao ngày hôm qua nó ăn đã tiêu hóa hết rồi, hôm nay có đồ ăn hay không vẫn còn chưa biết, Trác Chước nhìn thấy một gia đình mang rác ra ngoài ném vào thùng rác, trong lòng thầm nghĩ, đây là đồ người ta vứt bỏ, hẳn là sẽ không có người tới đánh nó đi?

Nó bước từng bước nhỏ đến bên thùng rác, vừa định đưa tay ra lấy thì có một con chó màu vàng từ bên cạnh lao đến, nhe hàm răng dữ tợn với nó.

Trác Chước sợ hãi thu bàn tay nhỏ bé của mình lại, lui về phía sau mấy bước, ý tứ là mày đến trước đi.

Con chó hài lòng thu lại hàm răng của mình, nghênh ngang đi đến bên thùng rác, sau khi ăn no mới phe phẩy cái đuôi rời đi.

Sau khi xác nhận con chó sẽ không quay lại, Trác Chước cẩn thận tiến lại gần thùng rác, đủ thứ mùi hôi đột nhiên bốc lên trộn lẫn với mùi thức ăn đã hỏng, nhưng hiện tại nó đói quá nên cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, bắt đầu tìm kiếm đồ ăn bên trong thùng rác.

Cuối cùng cảm giác đói bụng cũng vơi đi một chút, nhưng Trác Chước không ngờ tới chính là con chó màu vàng lúc nãy lại trở lại một lần nữa, lần này thay vì nhe răng con chó lại vẫy đuôi nhìn nó, thấy Trác Chước không có phản ứng gì, con chó liền dùng chân trước kéo kéo ống quần Trác Chước, nó ngập ngừng đi theo con chó hai bước, đuôi con chó càng vẫy đến vui vẻ, nếu Trác Chước không đi theo kịp, con chó sẽ ngừng lại đợi, cứ như vậy cho đến khi một người một con chó đi đến một nhà máy bỏ hoang.

Trác Chước nhìn thấy một vài bộ quần áo sờn rách nằm rải rác trong một góc, có vẻ như đây là nơi ở của con chó màu vàng, và có lẽ cũng là ngôi nhà tương lai của nó.

Trác Chước dùng đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu sờ sờ đầu của con chó, nói: "Tương lai chúng ta sẽ sống chung với nhau, ta đặt tên cho mi nhé, gọi là Thổ Thổ, được không?"

“Gâu!” Thổ Thổ đáp lại, vui sướиɠ mà lôi đống quần áo sờn rách trong góc đến chỗ Trác Chước.

“Cảm ơn.”

Trác Chước khóe mắt có chút ươn ướt, nó không khóc khi bị cha mẹ bỏ rơi, không khóc khi bị bác gái từ chối nhận nuôi, cũng không khóc khi bị người ta cầm chổi đuổi đánh, nhưng hiện tại đối mặt với ý tốt của Thổ Thổ lại khiến nó xúc động muốn khóc, nỗi oan ức của hai ngày qua chợt trào ra, nó ngồi xổm xuống ôm lấy cái cổ của Thổ Thổ, đem mặt vùi ở bên trong nhỏ giọng khóc nức nở.

Rốt cuộc nó cũng chỉ mới tám tuổi, khi những đứa nhỏ tám tuổi khác đang được sống ở trong vòng tay của cha mẹ, thì Trác Chước mỗi ngày đều phải lo lắng không biết hôm nay có đồ ăn hay không.

Kể từ ngày đó, Trác Chước và Thổ Thổ sống nương tựa lẫn nhau, Thổ Thổ là một chú chó hoang thông minh, thường xuyên mang đủ loại thức ăn về cho Trác Chước, khi thì bánh mì sắp hết hạn, khi thì một chút thịt lợn, tóm lại là nó luôn nghĩ đến Trác Chước khi đi kiếm ăn, có khi không kiếm được thức ăn, một người một chó liền đi ăn trộm khoai lang, khoai tây,... do người khác trồng, cứ như vậy trôi qua hai năm.

Tất cả mọi người trong thị trấn đều biết con trai của ông Trác sống cùng với một con chó hoang trong nhà máy bỏ hoang ở phía đông nam, trước hành vi trộm cắp vặt của Trác Chước, mọi người đều thương cảm cho đứa trẻ này mà nhắm mắt làm ngơ, mấy củ khoai lang khoai tây cũng tùy ý cho nó, nhưng không ai nói với nó rằng hành vi này là không đúng.