Sau một giây cảm thán, Thích Thất lại bắt đầu lo lắng, căn nhà nhỏ dột nát này quá mức tồi tàn để ở, Thích Thất từ trước đến nay đều cơm ăn áo mặc vô ưu, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống khó xử như vậy.
"Hệ thống, bàn tay vàng là gì?"
927 trả lời: "Có ký chủ, không cần lo lắng, bởi vì ở thế giới trước thu được năng lượng dồi dào, nên ở thế giới này có thể sử dụng dư dả, hơn nữa kỹ năng trò chơi đã được tải xuống cho cậu, kỹ năng của cậu so với nguyên chủ còn cao hơn, không cần lo lắng sẽ bị phát hiện."
Thích Thất cạn lời: "... Ai hỏi cậu cái này! Có thể cho tôi một ít tiền không? Hiện tại cái gì cũng không có, cậu muốn tôi làm cái gì?"
927: "..."
927 hơi lúng túng: "Chúng ta không thể can thiệp quá nhiều vào cốt truyện của thế giới được, có thể cho, nhưng sẽ không nhiều".
"Tối đa là bao nhiêu?"
"Hai vạn."
“Đây là bàn tay vàng mà cậu thổi phồng lên trên trời xuống đất đó sao?” Thích Thất mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
927 ủy khuất: "... Cũng không có quá tệ mà, phải không?"
Thích Thất thở dài cam chịu: "Được rồi, hai vạn thì hai vạn, có còn hơn không."
Sau đó cậu đi chôn xác Thổ Thổ trên sườn đồi phía sau nhà máy bỏ hoang, lại hướng mắt về phía xa xa, nhìn thế giới dưới chân núi, nơi đó xa hoa truỵ lạc cùng vùng thôn quê nhỏ bé này khác biệt hoàn toàn.
“Thổ Thổ, ta sẽ thay cậu ấy sống thật tốt, cũng sẽ mang theo phần của mi nữa.”
Thích Thất nhẹ nhàng hứa hẹn một cách trang trọng, lời nói lại bị gió thổi cuốn bay vào trong núi.
Sau khi xử lý hậu sự cho Thổ Thổ xong, Thích Thất liền rời khỏi nơi này, ngoại trừ thẻ căn cước thì không mang theo bất cứ thứ gì khác.
Hôm nay Lộ Cảnh Thần rất tức giận, anh không ngờ lại có người dám dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy, vì muốn đem người lên giường của anh mà không ngần ngại hạ dược, coi Lộ Cảnh Thần anh trở thành cái gì?
Muốn hợp tác mà không được nên mới ngu ngốc sử dụng phương thức này, chỉ có thể nói là hắn đã mơ tưởng sai lầm, anh ghét nhất chính là loại thủ đoạn này, chỉ cần anh không nguyện ý thì không ai có thể ép buộc được anh.
Hợp tác gì đó cũng không cần nói nữa, không cùng phương hướng khó lòng hợp tác.
Hiện tại việc cấp bách nhất chính là nhanh chóng trở về, thuốc đã bắt đầu phát tác, Lộ Cảnh Thần sắc mặt càng ngày càng đỏ, lòng nóng như lửa đốt, nhu cầu cấp bách tìm một nơi để phát tiết.
Anh vội vàng đậu xe vào lề đường, dùng tay kéo mạnh cổ áo, lập tức khiến hai cái cúc bị bung ra, anh mở cửa xe, nghĩ thầm chỉ có thể trực tiếp đến bệnh viện.
Thích Thất vừa bắt taxi đến thành phố H, sau khi xuống xe còn đang loanh quanh xem xét xung quanh, đột nhiên có một chiếc ô tô hạng sang dừng ở trước mặt, cậu tò mò dừng lại, một lúc sau, cửa xe mở ra.
Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, anh mặt mày anh tuấn, khí chất bất phàm, đôi chân thẳng dài, đúng tiêu chuẩn soái ca, nhưng tình huống của soái ca này có vẻ không được tốt cho lắm, gương mặt đỏ bừng bất thường, bước đi chậm chạp, thoạt nhìn, giống như bị hạ dược.
Thích Thất luôn thích những anh chàng đẹp trai, không thể không bước tới, nói vài lời quan tâm.
“Xin chào.” Thích Thất đặt tay lên vai người đàn ông.
Đối phương quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ, nhưng Thích Thất không hề sợ hãi một chút nào.
"Anh không sao chứ? Trông anh có vẻ không được ổn cho lắm, có cần giúp đỡ gì không?"
Giọng nói trong trẻo như một cơn mưa ngọt ngào rót vào lòng Lộ Cảnh Thần, khiến anh theo bản năng muốn lại gần.
“Em thật sự muốn giúp tôi sao?”
Giọng nói anh khàn khàn, hai tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Thích Thất, cố gắng kiềm chế bản thân mình, nhưng từ khi gặp cậu, du͙© vọиɠ của anh liền bị khơi dậy, Lộ Cảnh Thần rốt cuộc nhịn không được nữa.
Thích Thất gật đầu, cậu hiểu ý anh ám chỉ là gì, sau khi bước vào thế giới mới, cậu vẫn luôn nghĩ về Thích Cẩm Hàn, cậu biết mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh một lần nữa, cậu cấp thiết cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ để quên đi mối tình ái này.
Về phần đối tượng, anh chàng đẹp trai trước mặt này rất phù hợp với yêu cầu của cậu.