Lúc lười mèo nằm chảy thây ra nhưng chăm chỉ lên lại khiến cỗ máy cuồng việc Diệp Hiệt phải đến văn phòng Quân Ngự đón hàng ngày.
Tô Lâm Thanh vung vẩy móng vuốt:
“Mèo không mệt, không cần nghỉ ngơi.”
Diệp Hiệt bắt lấy măng cụt đang đung đưa rồi xoa nắn:
"Mèo mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi thôi."
Chứng kiến sếp Diệp vẫn trốn chui trốn nhủi giờ lại đến động bàn tơ kiểm tra mỗi ngày, đám nhện tinh khờ ngang. Thời tới, sếp Diệp có hứng thú với thời trang rồi ư?
"Không, sếp chỉ đến đón Lâm Thanh, nhà thư họa xuất sắc đang hợp tác với Quân Ngự để thiết kế bộ sưu tập mới thôi."
"Hả! Lâm Thanh là một nhà thư họa cơ á! Sao tên Quân Ngự đó luôn chiếm được của hời vậy! Trời ơi tôi cũng muốn hợp tác với Lâm Thanh cơ!"
"Hắn muốn tranh, còn mi thèm muốn thân thể Lâm Thanh. Đương nhiên sếp Diệp không cho nhóc con hợp tác với mi."
"Đờ heo?! Đừng xúc phạm tôi! Thiết kế tìm người mẫu mà thèm cơ thể nỗi gì? Coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng đấy!"
Họ đổ xô đến văn phòng Quân Ngự, phải “chem chem” chữ và tranh có đẹp như chính Tô Lâm Thanh không? Đám nhện tinh tại trụ sở chính Tập đoàn Đan Tiêu làm giàu nhờ tinh hoa văn hóa Đông Hoàng đều rất biết thưởng thức nghệ thuật truyền thống. Họ đến xem tác phẩm của Tô Lâm Thanh để tìm cảm hứng, nào ngờ vừa bước vào văn phòng Quân Ngự đã đứng hình.
"Phí phạm của trời! Hoa lan thủy mặc đẹp thế này sao lại chỉ làm nền cho mèo! Cây cối thủy mặc mới là nghệ thuật chứ!"
"Phong cảnh... phong cảnh này... sao lại có con mèo khổng lồ gặm đỉnh núi?! Quân Ngự! Mi đang báng bổ nghệ thuật!"
"Cao cấp! Thượng đẳng! Quan niệm thẩm mĩ này cứ gọi là đỉnh nóc kịch trần không gì sánh được! À mà con mèo kéo cành hoa nom ngứa mắt ghê."
"Sếp Diệp bắt cóc được kho báu này từ đâu vậy trời, tôi không thèm thân thể Lâm thanh nữa, chỉ thèm tranh thôi!"
Diệp Hiệt túm cổ áo Tô Lâm Thanh như xách gáy mèo, ngăn cậu nhào tới cãi nhau.
"Quân Ngự đang giúp "Hi Hòa" thiết kế bộ sưu tập theo chủ đề mèo cưng. Lâm Thanh đã vẽ hơn một trăm bức tranh cho Quân Ngự lựa chọn."
Nói đến đây, Diệp Hiệt cau mày lườm Quân Ngự bằng ánh mắt bất lương.
Mỗi lần hợp tác với họa sĩ, Đan Tiêu thường mua tranh có sẵn hoặc yêu cầu họa sĩ vẽ thêm vài bức phù hợp. Quân Ngự dám ỷ việc Tô Lâm Thanh dễ tính, dụ cậu vẽ hơn trăm bức tranh, nói rằng sau này "Hi Hòa" ra mắt tác phẩm mới cùng chủ đề thì cậu sẽ không phải bận rộn nữa.
Mèo ngốc Tô Lâm Thanh tin luôn lời thầm thì của ác ma đó.
Quân Ngự cũng hơi chột dạ.
Nhưng hắn không nói dối. Mặc dù hầu hết trang phục cùng dòng đều được tái sản xuất, nhưng sửa cũ thành mới vẫn tốt hơn chứ nhỉ? Dẫu Hi Hòa không dùng hết tranh của Tô Lâm Thanh, vẫn còn tổng bộ Đan Tiêu và bản thân hắn nữa mà!
Để cho nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới như hắn dùng chẳng ngon lành cành đào hơn à?
"Cho Hi Hòa á hả? Quá phí phạm!"
Hóng được tin này, đám nhện tinh ở trụ sở Đan Tiêu càng ầm ĩ hơn. Trong nội bộ tập đoàn cũng phân cao thấp đấy và đám nghệ thuật gia coi thường những thương hiệu bán chạy “tầm trung” như Hi Hòa.
Tranh đẹp như vậy mà đem cho Hi Hòa? Não sếp Diệp bị mèo ăn mất rồi phỏng!
Ờ thì đúng là đầu Diệp Hiệt thường xuyên bị mèo nhai nhưng anh tin đây là quyết định chính xác.
Chất lượng tranh của Tô Lâm Thanh rất cao. Song khách tiêu dùng ở phân khúc xa xỉ không nhất thiết phải hiểu “nghệ thuật”, họ chỉ quan tâm tới “đẳng cấp”. Họ cần tranh của họa sĩ nổi tiếng mà mọi người đều nhận ra, vậy mới đủ “cao cấp”.
Định vị của Hi Hòa phù hợp hơn với màn ra mắt tranh của Tô Lâm Thanh. Tính kiên nhẫn trong công việc của sếp Diệp ngang ngửa với lúc nuôi mèo. Sau khi nghe Diệp Hiệt giải thích, đám nhện tinh bèn mắng lũ nhà quê chả hiểu gì nghệ thuật và chấp nhận sự thật tàn khốc này. Lần đầu ra mắt tranh của Tô Lâm Thanh đành phải trao cho Quân Ngự và Hi Hòa, tổ hợp mà họ coi thường.
Biết tin này, CEO của Hi Hòa đổi luôn con mèo chiêu tài trong văn phòng thành mèo sư tử mắt uyên ương của sếp Diệp, rồi trịnh trọng đốt ba nén hương. Thành tích quý tới của Hi Hòa hoàn toàn nhờ ơn chủ tịch Diệp.
Meo đức vô lượng!
Dâng hương xong, CEO thở phào nhẹ nhõm. Đáng tiếc là Tô Lâm Thanh chỉ giấu tên cung cấp tranh, nếu làm luôn người mẫu cho bộ sưu tập này thì chắc chắn thành công hơn Văn Tễ nhiều.
Văn Tễ: "Hắt xì!"
Hắn xoa xoa mũi: "Bộ sưu tập mới của Hi Hòa sắp xong chưa? Họ muốn tôi chụp quảng cáo không?"
Người đại diện gật đầu: “Lần này Hi Hòa mời Quân Ngự từ trụ sở Đan Tiêu tới thiết kế. Tuy sử dụng tranh của một họa sĩ vô danh nhưng chắc chắn sẽ bán chạy. Tôi đề nghị ngài tạm thời gác những việc khác lại, tập trung hợp tác quảng bá bộ sưu tập này của Hi Hòa.
Người đại diện trên danh nghĩa thực ra là trợ lý của Văn Tễ, hắn vẫn nắm quyền quyết định.
"Quân Ngự?"
Văn Tễ kinh ngạc.
"Hi Hòa mời được sếp Quân cơ à? Có kế hoạch lớn gì chắc?"
Người đại diện: "Tôi không rõ lắm."
Văn Tễ gật đầu:
"Biết sếp Quân ra tay là đủ rồi. Đẩy những việc khác của tôi xuống, bây giờ tôi qua Hi Hòa.
Người đại diện:
“Ngài đã hẹn ngài Hề Thịnh ăn tối dưới ánh nến. Nếu bây giờ đến Hi Hòa sẽ không kịp bữa tối.”
Mắt Văn Tễ mờ mịt trong giây lát rồi nhanh chóng tỉnh táo lại:
“Hề Thịnh rất tốt tính, nhất định sẽ hiểu cho công việc của tôi, cơm lúc nào ăn chả được, cậu ấy sẽ không gây sự vô lý đâu, hãy đổi lịch đi.”
Nói xong, hai mắt Văn Tễ lại mịt mờ, áy náy trào dâng trong lòng như thủy triều. Hắn lập tức bổ sung:
“Lần trước cậu ấy đòi một vai diễn đúng không? Gọi người tên... gì nhỉ? Thôi bỏ đi, chả quan trọng. Thời gian tới tôi không rảnh đóng phim truyền hình đâu, cứ giới thiệu cái người đó với đạo diễn. Vai bình hoa thôi, ai đóng chả được.”
Người đại diện gật đầu thở dài:
“Ngài thật si tình, nhưng ngài Hề Thịnh vẫn nói hai người chỉ là bạn bè bình thường. Thiếu gia si mê như thế, tôi thật sự rất tiếc cho sự hy sinh của ngài."
Văn Tễ xua tay, rơi vào tâm trạng đau khổ:
"Đành chịu thôi. Tôi yêu cậu ấy."
Người đại diện nghẹn ngào:
“Nếu lão gia và phu nhân biết ngài bị hắn làm tổn thương thế này, sẽ rất đau lòng đấy.”
Văn Tễ thở dài:
“Đành chịu, ai khống chế được tình cảm của mình chứ? Tuy rằng Hề Thịnh quá nghĩa khí, tính tình không tốt, hơi khắt khe với tôi, nhưng tôi tin cậu ấy thật sự yêu tôi, cậu ấy từng rất tốt bụng mà. Thời mẫu giáo, mỗi cậu ấy cho kẹo khi tôi khóc. Tính cách biến đổi nhất định là do có nỗi khổ tâm. Cậu ấy từng chữa lành tôi một lần, tôi cũng không nỡ từ bỏ cậu ấy.”
Người đại diện lại nghẹn ngào:
"Thiếu gia, ngài thật tử tế."
Văn Tễ ngẩng đầu, giọt lệ trong suốt tựa pha lê chực trào khỏi khóe mắt:
“Tôi không phải người tốt, chỉ không thể từ bỏ tình yêu này mà thôi.”
Hai người gạt nước mắt, tiếp tục bàn chuyện công việc.
Người đại diện:
“Thiếu gia, sắp tới ngài có kế hoạch nghỉ ngơi và đi du lịch với ba người Trạm Hạc, Lữ Bách Nham, Hoắc Cẩn Châu. Nếu hủy kỳ nghỉ thì mọi kế hoạch du lịch cũng hủy theo phải không? "
Văn Tễ:
“Hủy, hủy hết đi. Họ đều là người tốt, nhất định sẽ hiểu cho tôi. À, bọn họ cần tài nguyên gì? Hình như là vai nam ba trong phim chiếu mạng công ty chúng ta đầu tư, vị trí khách mời trong MV và chương trình tạp kỹ phải không? Cứ cho họ đi.”
Người đại diện tiếp tục nghẹn ngào:
"Thiếu gia, sao ngài cứ tự giày xéo mình vậy?"
Văn Tễ vẫn đắm chìm trong trạng thái lụy tình đau khổ:
“Tôi có thể làm gì chứ, tôi cũng tuỵt vọng chếch mọe. Họ đều từng rất tốt, tôi không nỡ từ bỏ…”
Hai người nhìn nhau rơi nước mắt, buồn bã sầu khổ.
…
"A, Văn Tễ nè."
Là họa sĩ phác thảo, đương nhiên Tô Lâm Thanh phải đích thân đến địa điểm chụp quảng cáo để đóng góp ý kiến.
Quân Ngự nói không ai hiểu mèo hơn Tô Lâm Thanh, nên cậu phải giúp người mẫu thể hiện trọn vẹn tinh thần của bộ sưu tập.
Tô Lâm Thanh gật đầu.
Đúng òi, tôi hiểu mèo nhất, nên nhất định phải làm công việc này.
"Mèo Lớn, nhớ đón tui nhé!"
"Ừm."
Trông thấy Tô Lâm Thanh, Văn Tễ hí hửng nhào tới:
"Rốt cuộc cậu cũng đổi ý, muốn gia nhập giới giải trí rồi hả? Không đóng phim thì làm người mẫu! Để tôi làm người đại diện của cậu nhé."
"Xùy xùy, đi qua bên kia đi."
Quân Ngự nhận trách nhiệm bảo vệ Tô Lâm Thanh khỏi ruồi nhặng Văn Tễ.
"Không muốn bị Diệp Hiệt dìm biển thì biết điều đi."
Bộ lọc Thiên Đạo đã bị phá vỡ nhưng nỗi sợ Diệp Hiệt chưa thể tan biến trong thời gian ngắn. Quân Ngự lôi tên Diệp Hiệt ra dọa, Văn Tễ biết sợ luôn.
Tô Lâm Thanh trốn sau lưng Quân Ngự thấy Văn Tễ đã bình tĩnh lại, bèn thò đầu ra nói:
"Tôi không phải người mẫu, là họa sĩ."
Quân Ngự: "Họa sĩ hợp tác lần này là Lâm Thanh, xin hãy giữ bí mật."
Văn Tễ tức anh ách.
Một ngôi sao trời sinh vừa đẹp mắt vừa đa tài. Bệnh tư bản lại phát tác, hắn cứ luyến tiếc ngóng trông Tô Lâm Thanh.
Tô Lâm Thanh núp phía sau vỗ lưng Quân Ngự:
"Quân Ngự, anh có thể “phồng” ra chút không? Còn che cho tôi nữa."
Đầu Quân Ngự tràn ngập dấu chấm hỏi, “phồng” thế nào cơ?
Người xung quanh nghe thấy tiếng càu nhàu dễ thương quá thể quá đáng của cậu đều ôm lấy ngực.
“Pùm” một tiếng, “phồng” một nhát, trời ạ tim tôi đang đập pùm pùm rồi đây này.
"Người không “phồng” lên được đâu, đừng làm khó Quân Ngự.”
Giọng nói trầm ổn lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng màu hồng của đám người đang ngây ngẩn, như thể giội một chậu nước đá khiến người ta phải rùng mình.
Tô Lâm Thanh ló đầu, rồi phi thẳng tới:
"Diệp Hiệt! Anh không đi làm à?"
Diệp Hiệt bắt lấy mèo đang bay tới, đặt ra sau mình:
"Tan làm sớm đến gặp em."
Đang làm việc, Diệp Hiệt chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng - Văn Tễ xúi quẩy là người phát ngôn của Hi Hòa, nghĩa là Tô Lâm Thanh sẽ gặp phải hắn.
Anh lập tức đẩy nhanh gấp đôi hiệu suất công việc, hoàn thành việc định sẵn ngày hôm nay và mang theo phần việc ít quan trọng hơn đến địa điểm chụp quảng cáo của Hi Hòa.
Diệp Hiệt lo tên Văn Tễ xúi quẩy sẽ khiến mèo nhà anh lâm vào nguy hiểm vì cứu người.
Diệp Hiệt từng là đối tượng bê bối cùng Văn Tễ. Mặc dù đã làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng việc sếp Diệp đến địa điểm quay quảng cáo của một ngôi sao trẻ vẫn khiến đám người xung quanh bàn tán.
Văn Tễ bị bộ lọc Thiên Đạo tác động, cũng bắt đầu e sợ Diệp Hiệt.
Diệp Hiệt phớt lờ ánh mắt kỳ quái của đám người, quay sang dặn dò mèo nhà mình:
“Tránh xa hắn ra, thứ xúi quẩy đó sẽ liên lụy đến em.”
Diệp Hiệt cau mày. Biết vận khí mình xấu thì mau nhảy xuống biển đi. Nếu hắn sợ chết, anh có thể cung cấp huấn luyện nhảy dù và bố trí thuyền dưới vách đá. Thế mà hắn cứ liên tục cự tuyệt, hoàn toàn không có ý định nhảy vực, chọc cho công dân tốt tuân thủ pháp luật như sếp Diệp Hiệt rất bất mãn, hận không thể ném phăng hắn xuống biển.
Nghe lời đầy ác cảm của Diệp Hiệt về Văn Tễ, bộ lọc trong mắt mọi người tan vỡ liểng xiểng. Họ nhớ đến bài đăng của Văn Tễ, chia sẻ chuyện Diệp Hiệt ghét bỏ và từng chặn hắn.
Hóa ra là thật à?
Họ cũng nhớ ra lúc vừa tới Văn Tễ đã tóm lấy Tô Lâm Thanh gạ gẫm ký hợp đồng, chọc cậu sợ đến mức trốn ra sau lưng sếp Quân.
Ồ, sáng tỏ rồi. Chủ tịch Diệp đến đây chỉ vì lo lắng cho Tô Lâm Thanh.
Văn Tễ lí nhí: “Anh không cần phải đề phòng tôi như thế.”
Diệp Hiệt khó chịu: “Cậu không biết mình xui xẻo thế nào sao?”
Văn Tễ ngoan ngoãn im lặng. Ờ thì hắn dính vào kha khá tai nạn.
Để cốt truyện không bị nhàm chán, Văn Tễ gia nhập giới giải trí như thể chơi game đánh boss, mỗi lần làm việc đều gặp phải thứ hãm tài thèm vả mặt. Nếu không thì chắc chắn sẽ vướng vào tai nạn, chẳng hạn như đoàn phim bị mắc kẹt trong bão tuyết trên núi.
Tra xét quá khứ của Văn Tễ xong, Diệp Hiệt vô cùng ngạc nhiên.
Chẳng phải ngành giải trí lắm người mê tín nhất hả? Thứ suốt ngày dính vào phiền phức như Văn Tễ mà vẫn có người sẵn sàng hợp tác à?
Ồ, gặp khó khăn song kết quả vẫn cứ hoàn hảo, quay cái gì cũng kiếm được tiền.
Suy cho cùng, hắn vẫn là nhân vật chính của thế giới cốt truyện này, chuyện tình đã máu tró rồi, nếu không giỏi giang trong sự nghiệp thì ai thèm thương xót. Tài hoa bạc mệnh mới khiến người người thương tiếc.
Diệp Hiệt hiểu rồi. Trong tương lai, nếu mèo muốn đầu tư để kiếm tiền tiêu vặt và cảm giác thành tựu, nên tìm Văn Tễ.
Anh muốn kiểm tra xem linh cảm của mình có đúng hay không:
“Tôi lấy danh nghĩa Lâm Thanh đầu tư thêm mười triệu cho bộ phim điện ảnh kia. Cậu không được phép quấy rối Lâm Thanh nữa.”
Đám dỏng tai hóng hớt: “…”
Sếp Diệp có ý gì, đưa mi mười triệu, mau cút xéo khỏi Lâm Thanh?
Văn Tễ lập tức đứng thẳng ngay ngắn, chỉ thiếu nước cúi chào nữa thôi: “Oke con dê! Tôi sẽ không bao giờ dụ dỗ Lâm Thanh nữa!"
Mười triệu lận đó! Hắn có thể quay thêm tất cả đại cảnh đã bị cắt bỏ! Phim thần tượng với yêu đương nhăng nhít chả bõ gì. Thứ hắn muốn quay là phim thương nghiệp bối cảnh siêu to khổng lồ, quy tụ cả tình tiết mưu quyền chiến sự!
Đám dỏng tai hóng hớt: “…”
Ơ kìa Văn Tễ, sống đúng với cái danh thiếu gia bỏ trốn đi chứ, đừng có hèn mọn vậy nè? Mỗi mười triệu đã đủ đuổi cậu rồi? Đám nô ɭệ tư bản bỗng dưng nổi cơn huênh hoang đến mức coi thường mười triệu.
Tô Lâm Thanh, người ở giữa vòng xoáy, lúc này đang ngây ngốc dõi theo dải ruy băng rực rỡ bị gió thổi bay bằng đôi mắt hai màu đẹp đẽ, đảo một vòng, đảo hai vòng, măng cụt meo meo ngứa ngáy quá.
Cậu kéo góc áo Diệp Hiệt:
"Diệp Hiệt, tui muốn vồ cái đó."
Diệp Hiệt quay lại, nhìn thấy dải ruy băng, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Ai treo ruy băng lên khe gió điều hòa?!
Không biết mèo sẽ muốn nghịch mấy đồ sặc sỡ quăng tới quật lui kiểu đó hả!
Lỡ mèo nhảy lên rồi bị thương thì sao!
Diệp Hiệt lập tức tháo ruy băng ra, buộc vào cổ tay Tô Lâm Thanh, nói nhỏ:
"Ngoan chút, về nhà rồi chơi."
Tô Lâm Thanh nhìn ruy băng rực rỡ trên cổ tay, bóng đèn nhỏ hình mèo đột nhiên sáng lên trong đầu. Dải ruy băng hơi dài được buộc thành chiếc nơ lớn, cậu cởi nơ, buộc đầu kia quanh cổ tay Diệp Hiệt.
Tô Lâm Thanh cũng nói nhỏ:
“Như này anh sẽ là một người nuôi mèo có ý thức, chăn mèo bằng dây dắt.”
Diệp Hiệt: "..."
Anh nhìn sợi ruy băng nối cổ tay người và mèo, lại liếc vẻ mặt dương dương tự đắc của mèo nhà mình, đành thở dài: “Được.”
Dù sao đã có đủ tin đồn kỳ quái về anh rồi, thêm điều này chẳng tính là gì. Anh vẫn lười quan tâm lời đàm tiếu của thiên hạ, mèo nhà mình vui vẻ là được.
Ê kíp bắt đầu vào việc với tâm trạng bất an.
Họ nhìn Sếp Diệp, người biến cái ghế bình thường thành ghế chủ tịch và Tô Lâm Thanh, người đang trói cổ tay cùng sếp Diệp.
Tô Lâm Thanh đã thu tay vào trong ống tay áo, chỉ để lộ đoạn ruy băng nối với cổ tay Diệp Hiệt.
Quân Ngự muốn che mắt lại. Vì sao cảnh tượng này lại khiến hắn đỏ mặt, tim đập thình thịch, giống như thấy thứ gì đó không nên thấy vậy? Hắn đang tràn đầy cảm hứng nhưng hiện lên chỉ có khung cảnh và bầu không khí xa hoa gợi cảm. Chắc chắn là lỗi của Diệp Hiệt!
Vẻ mặt nhϊếp ảnh gia bí xị, mũi cũng hơi ngứa. Hắn vừa đi vệ sinh thì phát hiện mình bị chảy máu mũi. Người trong nghề đều có trí tưởng tượng rất phong phú, chứng kiến cảnh này lại càng tơ tưởng nhiều hơn.
Ví dụ như, nhiều dải lụa sặc sỡ quấn quanh cơ thể của ai đó, làn da nõn nà trắng trẻo lấp ló lộ ra khỏi những khe hở. Đầu kia của dải lụa nằm trong một bàn tay lớn.
Thiên địa thánh thần ơi, mình có năng khiếu chụp kiểu đó sao? Chỉ nghĩ thôi cũng...
Diệp Hiệt liếc hắn, nhϊếp ảnh gia bắt đầu tập trung vào công việc, không nghĩ bậy nữa. Làm việc, làm việc. Phải có tinh thần trách nhiệm với mức lương cao được trả.
Văn Tễ thèm thuồng liếc Tô Lâm Thanh.
Dù dựa vào sự chuyên nghiệp để duy trì biểu cảm mà nhϊếp ảnh gia yêu cầu, hắn vẫn thấy rất bức bối. Ở thời đại tiêu thụ nam sắc này, Tô Lâm Thanh thực sự là một kho báu vô tận. Thế mà Diệp Hiệt lại “mang về giấu đi”, quá lãng phí!
Giao vào tay hắn, Tô Lâm Thanh có thể trở thành siêu sao quốc tế khiến cho cả thế giới phát cuồng. Sao cậu lại không có tham vọng nghề nghiệp cơ chứ? Biết là nhiều tiền rồi nhưng công thành danh toại chẳng hấp dẫn chút nào sao?
Cõi lòng Văn Tễ giằng co. Hắn tính dụ dỗ Tô Lâm Thanh một lần nữa. Thay vì ngoan ngoãn núp dưới cánh Diệp Hiệt, với điều kiện tốt sánh ngang Diệp Hiệt, sao không phấn đấu leo cao hơn nữa? Dựa dẫm vào Diệp Hiệt không phải chuyện tốt.
Nể mặt mười triệu Diệp Hiệt cho thêm, Văn Tễ cố gắng kiềm chế bản thân. Thôi quên đi, đợi phim chiếu xong rồi tính. Mỗi mười triệu đương nhiên chẳng đủ xua đuổi hắn cả đời. Qua cầu rút ván mới là nhà tư bản mẫu mực.
Ngoại hình và phong thái của Văn Tễ đều đứng đầu, điều kiện còn thiếu để trở thành siêu sao chính là hào quang và sự lắng đọng tích lũy qua thời gian. Thiết kế của Quân Ngự vô cùng bắt mắt, bổ sung hoàn hảo cho Văn Tễ, thành quả buổi chụp rất tốt.
Thế nhưng Quân Ngự, nhϊếp ảnh gia, Ceo Hi Hòa vội chạy tới khi hay tin Diệp Hiệt xuất hiện và cả Văn Tễ, đều nhìn sang Tô Lâm Thanh đang khoe khoang áo hoodie mới của Hi Hòa với Sếp Diệp.
Tô Lâm Thanh thích mặc áo khoác to hơn một cỡ, lộ xương quai xanh thì cũng được nhưng phải giấu được móng vuốt vào trong tay áo. Cậu đổi áo xong vẫn nhớ buộc lại dây ruy băng chứng minh đức hạnh con sen của Diệp Hiệt.
"Trông đẹp không? Đẹp không nà? Meo!"
Tô Lâm Thanh vung vẩy tay áo trước ngực, rồi đội mũ gắn tai mèo lên, thò tay ra giơ thành hình móng vuốt. Tay áo rộng trượt xuống khuỷu tay, phô bày hai cổ tay trắng nõn hồng hào hơn họ tưởng tượng nhiều. Dải ruy băng lòe loẹt cũ kỹ bụi bặm buộc quanh cổ tay làm rây xuống hai vạt mờ tối, giống như bạch ngọc nhiễm bụi trần
Thình thịch, thình thịch.
CEO của Hi Hòa nuốt nước miếng, nói ra điều bất lợi cho "sự nghiệp" của mình:
"Chủ tịch Diệp, tôi nghĩ cậu Tô Lâm Thanh rất phù hợp với vị trí người phát ngôn cho bộ sưu tập mới của Hi Hòa.”
Văn Tễ lập tức ủng hộ:
"Tôi đồng ý! Tôi sẵn sàng trở thành người đồng phát ngôn với Lâm Thanh! Sửa hợp đồng cũng được! Mà đưa luôn vị trí này cho Lâm Thanh cũng được nốt!"
Đầu tiên cứ lùa Lâm Thanh vào giới, sau đó Diệp Hiệt sẽ phải chọn một người quen để chăm sóc Lâm Thanh. Còn ai đáng tin hơn bạn học cũ? Một hợp đồng phát ngôn đổi lấy cây rụng tiền! Lấy đầu ngón chân nghĩ cũng biết cái nào tốt hơn.
Diệp Hiệt kéo tay áo Tô Lâm Thanh xuống, che khuất hai móng vuốt nhỏ đang bồn chồn của cậu:
“Không, mấy người không muốn.”
Anh liếc xung quanh với ánh mắt lạnh lùng, lặp lại:
“Mấy người không muốn.”
CEO của Hi Hòa lập tức bừng tỉnh:
"Đúng, đúng, tôi không muốn, không hề muốn!"
Rồi đá nhẹ Văn Tễ một phát.
Văn Tễ ấm ức: “Ừ, tôi cũng không muốn.”
Diệp Hiệt: “Chụp xong chưa?”
Quân Ngự cam chịu:
“Xong rồi, cậu dẫn Lâm Thanh đi trước, tôi xem thành phẩm một chút, không về công ty nữa.”
Đưa Lâm Thanh đến buổi chụp hình là một sai lầm, giờ nhìn Văn Tễ không hứng nổi. Văn Tễ cũng ổn đấy, nhưng hắn đã chiêm ngưỡng nhiều người giỏi hơn rồi. Là một nghệ sĩ thiết kế thời trang tự phong, việc hạ mình chấp nhận mức “ổn” thực sự hơi nẫu ruột.
Nhưng hắn không chỉ là một nhà thiết kế thời trang, mà còn là phó giám đốc của Đan Tiêu. Ở góc độ sản phẩm thương mại, thiết kế không thể hoàn mỹ mà phải tính toán đến nhiều yếu tố. Cho nên Quân Ngự đành nhẫn nhịn.
Cùng lắm thì chụp thêm ảnh của Tô Lâm Thanh, chuyện này đã bàn trước với Diệp Hiệt. Nếu Diệp Hiệt lo lắng có thể chụp chung với Tô Lâm Thanh luôn, càng tiện cho hai vợ chồng hắn cắn CP.
Sau khi về nhà, Diệp Hiệt nhận được tin nhắn từ Văn Tễ.
Hắn vẫn nhịn không nổi, lại lải nhải về tài năng và tiền đồ của Tô Lâm Thanh.
Ngành giải trí tuy hỗn loạn nhưng địa vị của các ngôi sao hàng đầu không hề thua kém CEO, ngay cả chính trị gia cũng phải đối xử thận trọng với các siêu sao quốc tế.
Tô Lâm Thanh có khả năng kề vai sát cánh cùng anh, không nên kiềm chế cậu ấy.
Cho Tô Đại Bạch xem tin nhắn xong, anh cúi đầu hỏi:
"Em có muốn sánh vai cùng tôi không?"
Tô Đại Bạch nhảy lên, thở hổn hển trèo lên đầu Diệp Hiệt, chụm măng cụt lại, kiêu hãnh ngồi xổm ngay trên đầu sếp Diệp.
"Meo!"
Chưa tới mười giây, Tô Đại Bạch loạng choạng rơi xuống.
Phần thân dưới trượt ra sau đầu Diệp Hiệt, hai chân sau giẫm lên vai anh, bụng đặt trên đầu anh, hai chân trước buông xuống trước mặt, cằm tì vào trán anh.
Sếp Diệp đội một chiếc mũ mèo sống to nặng trên đầu, trả lời Văn Tễ: "Em ấy không muốn sánh vai, em ấy ở trên đỉnh đầu tôi.”
Đọc tin nhắn, Văn Tễ hoài nghi nhân sinh.
Ý là thành tựu của Tô Lâm Thanh cao hơn Diệp Hiệt ở một số lĩnh vực mà hắn không biết, chỉ chưa tiết lộ với công chúng thôi?
Chứ đời nào hắn nghĩ ra “trên đỉnh đầu” lại là nghĩa đen.~~~~~~
Witaram: May chưa hiểu thành ngồi lên mặt ấy chứ...Có bạn nhận beta truyện giúp mình rồi bà con ạ :3
Tình hình là sau nửa tháng mới dịch tiếp, mình bắt đầu lú lẫn cách xưng hô giữa các nhân vật rồi.
Đành phải dịch song song với beta chương cũ thôi.
Nhìn lại thấy nhiều lỗi vô tri ấm ớ, nhục quá trời nhục.