Tô Lâm Thanh bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau.
Trước khi vào việc còn oán trách Diệp Hiệt:
“Anh nhất định là con Mèo Lớn đầu tiên trên thế giới được mèo nhỏ nuôi dưỡng. Nhớ biết ơn đó.”
Diệp Hiệt: "Ừm, cảm ơn."
Những chuyện râu ria kiểu này, mèo luôn đúng.
Nghe nói tranh của Tô Lâm Thanh được chọn để thiết kế quần áo, tuy Quân Ngự đồng ý nhưng vẫn cười nhạo Diệp Hiệt thiên vị, cho đến khi nhìn thấy tranh của cậu.
Khái niệm thời trang cao cấp ra đời ở Đông Hoàng nên phong cách thời trang phổ biến nhất hiện nay vẫn dựa trên tinh hoa văn hóa Đông Hoàng.
Mặc dù giới thời trang nước ngoài ngày càng phát triển, nhiều trường phái mang yếu tố phương Tây ra đời, nhưng trường phái văn hóa Đông Hoàng vẫn duy trì bền bỉ dựa vào lịch sử lâu đời và nhiều khám phá khảo cổ học mới.
Tập đoàn Đan Tiêu là đại diện “truyền thống” và “cổ hủ” nhất trong giới thời trang. Là nhà thiết kế sặc mùi tiền nhất công ty, trình độ giám định và thưởng thức tranh truyền thống của Quân Ngự đương nhiên rất cao.
Chuyện Tô Lâm Thanh vẽ tranh tại ngày hội Đại học Hoa từng lên tìm kiếm thịnh hành, nhưng vì chất lượng hình ảnh kém và Diệp Hiệt dập tin quá nhanh, Quân Ngự vẫn chưa có cơ hội rửa mắt bằng kỹ năng của cậu. Sau khi được chiêm ngưỡng tranh mèo chơi với bóng, Quân Ngự sốc đến nín lặng.
Mãi lâu sau, hắn mới nói:
"Về sau cứ để Lâm Thanh hợp tác với tôi nhé? Không làm người mẫu, chỉ vẽ thôi."
Lần này Diệp Hiệt không từ chối thẳng thừng:
“Để xem.”
Quân Ngự vỗ vai Tô Lâm Thanh:
"Tôi không ngờ Lâm Thanh lại là một họa sĩ xuất sắc."
Tô Lâm Thanh kiêu ngạo hất chiếc cằm thanh tú:
"Tôi là một nhà thư họa, không phải họa sĩ."
Quân Ngự cười nói: “Thế viết thêm bức thư pháp nhé?”
Tô Lâm Thanh nói: "Được."
Diệp Hiệt mua cho Tô Lâm Thanh bút, mực, giấy, nghiên chất lượng cao nhất.
Sâu trong lòng Tô Lâm Thanh vẫn ôm ấp chút tâm tình thuộc về văn nhân, vừa nhìn thấy những đồ tốt này liền có hứng thú.
Dù không còn mặc áo dài tay rộng nữa, nhưng cậu vẫn đặt tay trái lên cổ tay phải tựa như giữ ống tay áo.
Trước khi viết, Tô Lâm Thanh dừng lại một chút, sau đó hạ bút liền mạch.
"DIỆP".
Viết xong, cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Hiệt.
Diệp Hiệt ngẩn ngơ đờ đẫn.
Anh tưởng Tô Lâm Thanh sẽ viết một chữ "mèo" hoặc "meo", hoặc theo tên cổ là "linh miêu".
"Chữ đẹp quá."
Quân Ngự cảm khái:
"Chữ này mất ít nhất mười năm rèn luyện nhỉ."
Tô Lâm Thanh đắc ý: "Mười bảy năm!"
Quân Ngự thán phục:
"Vừa cai sữa đã luyện thư pháp cơ à? Đỉnh!"
Quân Ngự giơ ngón cái cho cậu.
"Hừm hừm."
Tô Lâm Thanh lau sạch cọ đặt lên giá đựng bút, chống nạnh nói:
"Tặng anh đó Diệp Hiệt! Khỏi nói tui lười biếng nữa.”
Diệp Hiệt trân trọng nói cảm ơn.
“Tôi sẽ tìm người đóng khung ngay lập tức.”
Anh cân nhắc nên treo ở văn phòng hay ở nhà thì hơn. Nhưng dù ở đâu, treo họ của mình trên tường vẫn hơi kỳ lạ.
Diệp Hiệt có việc phải giải quyết, đành nhờ Quân Ngự tạm thời trông coi Tô Lâm Thanh. Anh đã nhận ra, chỉ cần anh không ở bên, Tô Lâm Thanh cư xử siêu khôn khéo, trí tuệ cảm xúc rất cao, chẳng cần phải lo lắng.
Chẳng cần đâu nhỉ.
Diệp Hiệt đóng cửa lại, đi được vài bước thì gửi tin nhắn cho Quân Ngự, dặn nhất định phải để mắt tới Tô Lâm Thanh, đừng để cậu chạy lung tung một mình hay dũng cảm cứu người.
Quân Ngự đọc tin với vẻ mặt ngờ nghệch.
Nếu Tô Lâm Thanh có thể cứu người ở công ty thì Chủ tịch Diệp nên tự kiểm điểm.
Tô Lâm Thanh hỏi dò:
"Diệp Hiệt nhắn à? Nói xấu tôi hả?"
Quân Ngự cho cậu xem tin để giải quyết hiểu lầm:
"Không nói xấu gì, chỉ lo lắng cho cậu thôi."
Tô Lâm Thanh nhẹ nhàng "hừm” một tiếng.
Bây giờ cậu đã dần làm chủ được cơ thể và tâm trí của mình, sẽ không cứu người theo phản xạ nữa đâu.
"Anh muốn loại mèo nào? Tôi vẽ."
Tô Lâm Thanh phớt lờ Diệp Hiệt lo xa, xắn tay áo quyết tâm làm việc.
Nếu đã quyết định nuôi Mèo Lớn, cậu sẽ phải siêng năng kiếm tiền.
Tô Lâm Thanh là một meo meo coi trọng lời hứa. Bởi lỡ hứa rằng sẽ thi đỗ khoa cử trước khi cha mẹ qua đời, cậu đã phải lăn lộn vật vã vượt qua cơn bệnh trì hoãn để thi đỗ tiến sĩ đúng hạn đó.
Quân Ngự nói: “Được, thử thêm một số nguyên tố khác vào nhé?”
Tô Lâm Thanh: "Không thành vấn đề!"
…
Diệp Hiệt bồn chồn bứt dứt suốt cuộc họp. Song, cảm xúc cá nhân không thể ngăn anh mở họp hoặc khiến anh đưa ra quyết định sai sót.
Sau khi làm việc chăm chỉ, Diệp Hiệt nới lỏng cà vạt và nút cổ áo, hít thở thư giãn rồi đi đến văn phòng.
Sự thành lập của nước Đông Hoàng dẫn tới quá trình giao lưu văn hóa đông tây. Áo sơ mi và cà vạt dung hợp với phong cách truyền thống của Đông Hoàng, trở thành trang phục chính thức của Đông Hoàng và thậm chí cả thế giới.
Tuy nhiên, để thể hiện sự tôn trọng, người Đông Hoàng vẫn gọi trang phục cải biến mà người phương tây cổ tuyệt đối không nhận ra này là âu phục.
Diệp Hiệt thích quần áo đơn giản, một năm bốn mùa cứ mặc hai loại trang phục ở nhà và đi làm, thậm chí kiểu dáng âu phục và cà vạt cũng giống nhau, rất giúp ích cho chứng OCD.
Nhưng sau khi nuôi mèo, số lượng kiểu dáng trang phục đã tăng lên rất nhiều. Bởi vì nếu không đổi thì khó biết bộ nào đã bị mèo chui vào tủ phá hỏng.
Khi Diệp Hiệt trở lại, đối mặt với văn phòng yên tĩnh, dây thần kinh căng thẳng bắt đầu cà giựt. Theo kinh nghiệm, mèo mà im ắng nhất định sắp tác oai tác quái. Anh khe khẽ mở cửa rồi từ từ đóng lại, chuẩn bị tóm gọn con mèo thủ ác.
Văn phòng ngập trong đủ loại tranh mèo.
Quân Ngự đứng trước vài bức, vừa ngắm tranh vừa vẽ thiết kế trên máy tính bảng.
Lông mày Tô Lâm Thanh hơi nhíu lại, vẫn giữ nguyên si tư thế vẽ mèo ban đầu Diệp Hiệt nhìn thấy, chẳng biết đã vẽ xong bao nhiêu bức.
Diệp Hiệt dừng bước.
Anh họp cả buổi. Chẳng lẽ cậu đã vẽ suốt không dừng tay.
Hơn nữa, với giác quan nhạy bén của mèo, phải mải mê đến mức nào mới không nhận ra anh bước vào?
Tô Lâm Thanh lại vẽ thêm một bức, đợi một lát cho mực khô, mới điểm một chút màu vàng lên mắt mèo.
Vẫn là trường phái văn nhân họa chỉ dùng màu sắc để hoàn thiện tranh.
Ví dụ như thêm nụ hoa đỏ cho cây đen sì, khoác áo choàng cho người đánh cá trên sông, hay điểm mắt vàng kim cho mèo.
"Phù."
Hoàn thành bức tranh, Tô Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Hiệt,
"Diệp Hiệt, tui cực kì chăm chỉ nha!"
Diệp Hiệt nhìn tranh khắp phòng, gian nan gật đầu.
Anh muốn nói cậu không cần phải chăm chỉ vậy đâu. Nhưng nói thế sẽ đả kích sự tích cực của cậu.
Anh siết chặt nắm đấm, muốn cho Quân Ngự hai phát vì dám vắt kiệt mèo nhà anh, nhưng hắn đang trong trạng thái đầy cảm hứng thiết kế, nếu tùy tiện xen ngang thì mọi cố gắng của hai người họ sẽ uổng phí.
Cuối cùng anh đành xoa đầu Tô Lâm Thanh:
"Em vất vả rồi."
Tô Lâm Thanh nheo mắt, cọ cọ lòng bàn tay Diệp Hiệt: “Ừm.”
Lâu lắm rồi mới cầm bút với cường độ cao vậy, tay cậu hơi run rẩy.
Lúc vẽ không được run, bây giờ thả lỏng rồi, tay cậu càng run dữ hơn.
Mèo thường tru tréo nhảy vào vòng tay của Thú Hai Chân khi gặp chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng tới khi thực sự có vấn đề thì khả năng chịu đựng của chúng lại vô cùng mạnh mẽ.
Nhiều người nuôi mèo phát hiện những vết thương không biết từ đâu ra khi chải lông cho mèo, nhưng mèo lại chẳng ừ hử gì, chỉ tự mình liếʍ láp. Đôi khi mèo rất sĩ diện, không muốn thể hiện mệt mỏi và đau đớn với Thú Hai Chân nuôi nấng chúng.
Tô Lâm Thanh buông ống tay áo xuống, rụt hai tay run rẩy vào trong tay áo, chắp ra sau lưng, mỉm cười nhìn Diệp Hiệt:
“Bức tranh này chẳng tính là gì. Lúc tui học viết, mỗi ngày phải dùng hết ít nhất một chum nước lớn. Kể cho anh biết, quan chấm thi khó tính cực kỳ, trước tiên họ soi xem chữ có đẹp không. Thật không công bằng, làm quan với viết chữ thì liên quan gì đến nhau chứ?”
Tô Lâm Thanh nhỏ giọng phàn nàn, Quân Ngự không nghe thấy.
Diệp Hiệt không trả lời, nhanh chóng nắm lấy đôi tay cậu giấu sau lưng.
Mắt cậu mở to.
Diệp Hiệt bình thản nói: “Tôi xoa bóp cho em.”
Tô Lâm Thanh ngoan ngoãn duỗi tay ra, giống như lúc trước, sau khi bị Diệp Hiệt phát hiện ra vết thương mất trăm phương ngàn kế che giấu, sẽ nép vào ngực anh, để anh bôi thuốc cho mình.
Biết Diệp Hiệt nhất định sẽ chăm sóc mình, nhưng nếu gặp chuyện mà cơ thể cảm thấy có thể chịu đựng, cậu vẫn giấu ngay theo phản xạ có điều kiện.
Diệp Hiệt cũng sẽ phát hiện ra ngay lập tức.
Đây là cuộc sống thường ngày của họ.
"Lâm Thanh, nhìn này..."
Quân Ngự hoàn thành một bản thiết kế, hào hứng quay sang thì thấy sếp mình đang xoa xoa cổ tay Tô Lâm Thanh, còn nhìn hắn với ánh mắt khiển trách.
Quân Ngự ấp úng: "Sếp Diệp đã về rồi à?"
Diệp Hiệt: "Không có chuyện thì Diệp Hiệt, có chuyện thì sếp Diệp?"
Quân Ngự cười trừ:
"Sao thế được, ở công ty tôi vẫn luôn gọi sếp Diệp mà? Sếp họp xong rồi à, vất vả rồi."
"Tôi không vất vả, anh và Lâm Thanh mới vất vả, nghỉ ngơi trước đi, tôi mời ăn tối."
Diệp Hiệt không nhiều lời, Quân Ngự và Tô Lâm Thanh đều đang làm việc cho công ty. Mặc dù thấy xót cậu nhưng anh không phải kiểu sếp cặn bã giận chó đánh mèo.
Quân Ngự thở phào nhẹ nhõm.
Một khi bước vào trạng thái thiết kế, hắn sẽ hoàn toàn tập trung, vô tình kéo nhóc con lần đầu đi làm theo nhịp độ của mình. Bây giờ xong việc rồi cũng hơi chột dạ, may mà Diệp Hiệt là một người lý trí và rộng lượng.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục."
Tô Lâm Thanh được Diệp Hiệt xoa xoa thoải mái, lại có thể vung vẩy tay áo, vui vẻ cười nói:
"Quân Ngự, chúng ta đi ăn đi! Tui muốn húp một nồi lẩu cay đậm vị.”
Diệp Hiệt: “Em sợ cay nóng, còn đòi ăn lẩu cay?”
Tô Lâm Thanh nghiêm túc:
"Tui có thể dùng nước lạnh rửa ớt trước khi ăn!"
Diệp Hiệt: “Vậy còn ăn lẩu cay làm gì?”
Tuy phàn nàn nhưng anh vẫn chở cậu lượn hết nửa thành phố để ăn món lẩu ngon nhất.
Quân Ngự ngồi ở ghế sau điên cuồng nhắn tin cho vợ.
Vợ ơi, CP em cắn có thể là thật đó!
Quân Ngự đẩy chiếc kính vô hình trên sống mũi. Theo những gì hắn biết về Diệp Hiệt, lối cư xử của Diệp Hiệt với Tô Lâm Thanh chắc chắn đã vượt quá giới hạn tình thân!
Trúc mã gì chứ, nói không chừng chính là con dâu nuôi từ bé!
Tô Lâm Thanh không biết mình từ mèo nhà biến thành con dâu, thân thiện vẫy tay với Quân Ngự:
“Lẩu chỗ này ngon quá ha!”
Diệp Hiệt cà khịa:
“Em rửa nước nhiều lần như thế còn nếm ra vị hả.”
Phàn nàn thế thôi chứ Diệp Hiệt vẫn chiều theo yêu cầu lẩu cay của cậu. Anh và Quân Ngự chỉ ăn lẩu cay, kể cả với món chay.
Tô Lâm Thanh nói phải ăn lẩu cay mới có tôn nghiêm.
Mặc dù Diệp Hiệt cho rằng rửa nước nhiều lần mà vẫn cay đến mức nước mắt lưng tròng như cậu thì chẳng có chút tôn nghiêm nào cả. Nhưng cậu nói đây là tôn nghiêm, cứ coi như vậy đi.
Lần đầu tiên Quân Ngự ăn lẩu với Tô Lâm Thanh, thấy cậu bị cay đến mức hai mắt đỏ hoe, chóp mũi đỏ bừng như thể bị ai bắt nạt, suýt nữa buột miệng "nom đã con mắt*".
Diệp Hiệt đá chân dưới gầm bàn để cảnh cáo trước khi hắn lên cơn.
Quân Ngự tỉnh táo lại:
“Thảo nào cậu phải đặt phòng riêng. Với vẻ đẹp của Lâm Thanh, những người xung quanh chắc chắn mải chụp ảnh thay vì ăn”
Tô Lâm Thanh lè cái lưỡi đau nhức, lịch sự nói:
"Cảm ơn lời khen, hà hà."
Cay quá, ngon thật.
Diệp Hiệt ăn luôn một miếng thịt bò không chấm nước sốt.
Hừm, mức độ hơi cay vốn chẳng cay chút nào, chỉ có thêm mùi thơm của ớt. Ngay cả người miền nam cũng dễ dàng thưởng thức được.
Lưỡi của mèo thực sự không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ nhất.
Ăn lẩu xong, Tô Lâm Thanh toát mồ hôi hột. Mệt mỏi trong ngày bị cuốn sạch, cậu lên cơn lười nhác, giương mắt nhìn Diệp Hiệt đầy chờ mong.
Diệp Hiệt: “Vừa mới ăn xong, có cõng em cũng không thấy thoải mái.”
Tô Lâm Thanh duỗi tay ra.
Diệp Hiệt nắm tay cậu dắt đi như đang kéo một con mèo lười nằm vật ra đất ăn vạ.
Quân Ngự càng bước càng chậm, cuối cùng nói:
“À, tôi còn có việc phải làm, tôi bắt taxi trước, chào hai người nhé.”
Diệp Hiệt gật đầu với Quân Ngự: "Ừ."
Sau đó, tiếp tục kéo con mèo hình người lười chảy thây đến bãi đậu xe.
Quân Ngự núp phía sau lén quay hai người rồi gửi cho vợ.
"Mau vào cắn hàng! Xem xong nhớ xóa!"
Vài phút sau, vợ hắn gửi bằng chứng đã thủ tiêu hàng ngon, còn tha thiết bày tỏ tình yêu lớn lao.
"Ngọt quá đi mất! Rõ ràng Văn Tễ và sếp Diệp chẳng xứng đôi chút nào! Nhìn xem, đây chính là tình yêu đích thực!"
Quân Ngự gật đầu cái rụp.
Khoảng thời gian rộ lên tin đồn Diệp Hiệt cưỡng ép Văn Tễ, Quân Ngự đã bị đau đầu dữ dội. Lúc vô thức, hắn tin đó là sự thật, nhưng đôi khi lý trí trỗi dậy lại cho rằng Diệp Hiệt vốn không phải người như thế.
Song song với sự xuất hiện của Tô Lâm Thanh, sự rối loạn trong đầu Quân Ngự đột nhiên tiêu tán. Hắn bừng tỉnh, ngày Diệp Hiệt rơi vào lưới tình hẳn sẽ mang dáng vẻ thế này đây.
Sếp Diệp kiêu ngạo rơi vào tình yêu chốn phàm trần, lẽ ra nên bắt đầu lo lắng đủ thứ chuyện vặt vãnh và ngày càng mang đậm hơi thở cuộc sống, thay vì biến thành kẻ điên cuồng phạm pháp.
"Nhưng vợ ơi, anh luôn cảm thấy Diệp Hiệt không biết rằng mình yêu Lâm Thanh. Cậu ta cứ như gà mẹ chăm con ấy!”
"Thế càng ngon chứ sao?"
Quân Ngự trầm ngâm.
Quân Ngự giác ngộ.
Đúng rồi, thế này càng tốt hơn mà? Tôi sẽ cắn chặt CP này!
Bên này, Quân Ngự vừa bắt taxi vừa cắn CP cùng vợ. Bên kia, Diệp Hiệt cuối cùng cũng kéo được Tô Lâm Thanh lên xe đưa về nhà.
Lợi dụng bóng đêm, Tô Lâm Thanh nằm xuống ghế sau, canh tới đoạn đường không có cửa hàng hay người đi bộ hai bên, bèn biến thành mèo.
Bây giờ Diệp Hiệt không còn cớ gì nữa, đành làm kiệu rước mèo lười.
Nhất định phải tắm sau khi ăn lẩu, ngâm mình trong bồn là cách thư giãn hiệu quả để xua tan mỏi mệt.
Sếp lớn đâu cần phải dọn dẹp phòng tắm, cứ thoải mái ngâm bồn thôi.
Diệp Hiệt ngâm mình trong bồn tắm lớn, còn Tô Đại Bạch ngâm mình trong bồn nhỏ bên cạnh, người và mèo cùng nhau thở dài nhẹ nhõm.
Dành nhiều thời gian bên nhau sẽ ngày càng giống nhau hơn, cho dù khác biệt giống loài.
"Meo!"
Tui muốn bơi!
Diệp Hiệt bế Tô Đại Bạch lên thả vào bồn lớn:
"Vừa ăn no xong lại đòi bơi à? Tối mà đói thì không được ăn vặt nữa."
"Meo, meo, meo!"
Mèo Lớn phiền phức, không ăn thì thôi.
Tô Đại Bạch quạt nước bơi từ ngực Diệp Hiệt đến cuối bồn tắm, măng cụt đẩy một cái lên thành bồn, duyên dáng lượn trở về phía anh.
Sau đó lại đạp măng cụt lên ngực Diệp Hiệt, uốn lượn trong nước như meo ngư.
Diệp Hiệt chạm vào vết đỏ trên ngực mình, cảm thấy sức lực của mèo ngày càng mạnh mẽ. May mắn thay, mèo chỉ bơi được hai vòng rồi nổi lềnh phềnh trên mặt nước, không muốn cử động nữa.
Diệp Hiệt quấn khăn tắm quanh thân dưới đứng dậy mặc quần áo, rồi bế mèo đi sấy lông.
Sau khi mèo biến hình, Diệp Hiệt lưu ý hơn đến sự riêng tư thân thể, nhưng mèo ngày càng vô tư.
Ví dụ như bây giờ, sấy khô lông xong, mèo biến thành người, thản nhiên truổng cời chạy vào phòng ngủ tìm quần áo để mặc.
Đa phần là quần áo của Diệp Hiệt, khoác lên người cậu giống như mặc váy dài vậy.
Anh cam chịu giúp cậu thu dọn quần áo rơi đầy sàn:
“Em có quần áo của mình.”
Tô Lâm Thanh: “Không có mùi của anh, không mặc.”
Diệp Hiệt suýt bị cậu chọc nghẹn:
“Quần áo của tôi giặt sạch rồi, không có mùi của tôi.”
Tô Lâm Thanh: "Có!"
Diệp Hiệt thu dọn quần áo, hít thở thật sâu rồi bắt đầu giảng đạo lý cho mèo:
"Mặc quần áo của em đi, ngoan, đồ của tôi không vừa với em."
Anh đã phải nhặt qυầи ɭóŧ của mèo ra khỏi ngăn tủ của mình vài lần. Có lần còn vô tình mặc nhầm, đến lúc phát hoảng mới nhận ra.
Tô Lâm Thanh suy nghĩ chốc lát, chất quần áo của mình đầy giường.
Trong đầu Diệp Hiệt cũng đầy dấu chấm hỏi.
Tô Lâm Thanh khoa tay múa chân:
“Ban đêm Mèo Lớn ngủ trên quần áo là ngày mai tui có thể mặc rồi!”
Diệp Hiệt: "..."
Mèo để anh "ấp quần áo" ư?
Anh cố gắng thương lượng với cậu.
Cậu chỉ mở to đôi mắt ngấn nước, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh.
Cuối cùng, Diệp Hiệt đành phải gấp quần áo bao gồm cả qυầи ɭóŧ của cậu, đặt lên gối, rồi phủ hai cái vỏ gối lên trên.
Lúc ngủ trên quần áo của Tô Lâm Thanh, Diệp Hiệt nghĩ rằng mình đã tiến thêm một bước về phía sự biếи ŧɦái.
Đây là lỗi của ai?
Diệp Hiệt cúi đầu, nhìn chỏm tóc của Tô Lâm Thanh trên vai anh trong ánh sáng mờ ảo của phòng ngủ.
Mặc dù cậu ghé vào nhưng chỉ đặt hai tay lên vai chứ không đè xuống. Bởi vậy, dù họ giữ nguyên tư thế này suốt đêm, anh cũng không cảm thấy mỏi.
Lỗi của ai? Dù sao cũng không phải lỗi của mèo nhà anh.
Mèo có lỗi gì? Mèo chỉ muốn gần gũi với chủ nhân và cảm thấy bất an khi không được bao quanh bởi hơi thở của chủ nhân.
Ngày hôm sau, Diệp Hiệt trao cho Tô Lâm Thanh nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ, cùng ăn sáng và đưa cậu đi làm, nhân tiện hỏi rõ nghi vấn quẩn quanh trong đầu mình:
"Lần trước biến thành người em cũng thế này à?"
Tô Lâm Thanh nói:
"Khum, lần trước tui cảm thấy an toàn hơn nhiều."
Diệp Hiệt bối rối:
"Vậy sao lần này em dính người thế?"
"Tui không dính!"
Tô Lâm Thanh phản bác, rồi mới nói:
"Lần đầu tiên làm người, tui không biết sẽ ly biệt với cha mẹ sớm như vậy."
Tâm trí của mèo yêu chỉ phát triển sau khi trở thành người.
Dù Tô Lâm Thanh đã sống hàng trăm năm, tâm trí của cậu mới chỉ khoảng 20 tuổi. Hơn nữa vì làm mèo quá lâu, được gia đình cưng chiều, môi trường sống cũng đơn giản, chắc chắn kém xa một thanh niên 20 tuổi hiện đại.
Cho nên lần đầu Tô Lâm Thanh biến thành người, thật sự chỉ là một con mèo sữa nhỏ.
Cậu không hiểu sinh ly tử biệt, hồn nhiên hòa nhập vào gia đình đó và được cha mẹ coi như thành viên thực sự, không hề cảm thấy bất an.
Tô Lâm Thanh nói:
"Tui nói anh nè, Mèo Lớn, tui nghi ngờ cha mẹ đã sớm biết tui là mèo yêu. Hồi nhỏ tui không tỉnh táo, có lẽ từng để lộ. Bằng không, sao họ lại gọi tui là Tiểu Bạch? Tui “kết duyên” xong có tóc và mắt đen, chả liên quan gì đến màu trắng, mèo cũng biết hoài nghi đó. . . "
Hơn nữa, những cách dạy dỗ khác lạ mà cha mẹ nuôi sử dụng cũng khiến Tô Lâm Thanh nghi ngờ rằng họ đã biết cậu là yêu quái từ lâu.
Thế nhưng cha mẹ không nói, cậu cũng chẳng dám hỏi.
Cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết giả tưởng, rất ít bậc cha mẹ có thể chấp nhận yêu quái làm con mình. Cậu không muốn bị lộ, càng không muốn bị đuổi ra khỏi nhà.
Tô Lâm Thanh tiếp tục lẩm bẩm, lải nhải bay sạch cảm giác xấu hổ vì gối đầu lên qυầи ɭóŧ ngủ cả đêm của Diệp Hiệt.
Diệp Hiệt nghiêm túc đáp lại từng lời cậu nói. Dù chỉ ừ một tiếng cũng chẳng hề qua loa. Anh cẩn thận ghi nhớ từng câu từ lải nhải và cảm xúc ẩn chứa trong đó.
"Chắc chắn họ biết. Và nhất định hồi nhỏ em đã gây ra rất nhiều phiền toái cho họ.”
Trái tim Diệp Hiệt đau đớn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
"Cuối tuần sau chúng ta đến chùa thắp cho họ một ngọn đèn Trường Minh đi. Dù tôi không tin vào tôn giáo, nhưng em có thể gửi gắm lời xin lỗi với cha mẹ qua ánh đèn Trường Minh.
Tô Lâm Thanh: “Không phải là bày tỏ niềm thương nhớ sao?”
Diệp Hiệt nghiêm túc:
"Em xin lỗi trước đi, em gây ra nhiều phiền toái như vậy. Nuôi mèo thời hiện đại đã rắc rối lắm rồi chứ đừng nói tới cổ đại? Em tự suy xét lại đi.”
Tô Lâm Thanh bất mãn: "Suy xét cái gì?"
Diệp Hiệt nói: "Suy xét gì, em vừa kể đấy thôi."
Tô Lâm Thanh vừa chột dạ vừa bực mình:
“Tui không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ! Có lẽ chưa từng bị lộ.”
Diệp Hiệt gật đầu:
"Ừ, chắc chắn không bị lộ đâu, Tiểu Bạch. Em nói tự chọn tên cho mình là mèo sư tử Lâm Thanh sinh ra ở Tô Châu đó? Cha mẹ nhìn em lớn lên mà không đặt tên cho em à?”
Tô Lâm Thanh trầm mặc một lát mới nói: "Thật ra..."
Diệp Hiệt: "Thật ra?"
Tô Lâm Thanh nghiêng đầu:
"Tên mụ của tui là Tô Tiểu Bạch, Lâm Thanh là tên tự đổi sau khi đi học. Tên trên hộ khẩu và đăng ký trường học đều là “Tô Lâm Thanh”!
“Tô Lâm Thanh” mới là tên thật của tui!"
Diệp Hiệt: "..."
Gọi là Tô Bạch không hay hơn à? Sao phải thêm Tiểu vào làm gì?
Con hơn cha là nhà có phúc.*~~~~~~
Witaram: Chap này tác giả gõ sai chính tả nên mình phải mò mất một lúc, liệu chương trước bả gõ sai tên không vậy, bả cũng bảo viết truyện lúc mèo gặm mất não ròi mà...
Trong 10 ngày tới tui không có lap để đăng chương mới nên sẽ beta lại nội dung đã đăng nha.
Chú thích:
1. 秀色可餐 [xiù sè kě cān] (tú sắc khả xan): Thành ngữ, có 2 ý nghĩa:
Chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần
Chỉ cảnh sắc tươi đẹp trù phú; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
2. Câu gốc: 取名废的养父母也是取名废: Cha mẹ nuôi của đứa dốt đặt tên cũng dốt đặt tên luôn.
Câu cuối chương 30 là: Thầy của đứa “dốt đặt tên” cũng dốt y chang. => Tui dịch thành “Thầy giỏi ắt có trò hay” để tăng tính mỉa mai, và hợp đặt tên chương đó nữa.
Nên chương này tui dịch thành “Con hơn cha là nhà có phúc”, vì ẻm lấy được cái tên hay hơn nà :)))